Sau khi lên xe, anh tức giận nhìn tôi:”Đồ phụ nữ ngu ngốc, sao lại mặc như vậy ra khỏi nhà hả?”
Tôi không thèm nhìn anh, cũng không muốn giải thích gì với anh hết, điều này không cần thiết, tôi muốn chấm dứt với anh.
Thấy tôi không nói, anh càng tức giận:”Sau này em mà dám mặc như vậy chạy loạn, để xem tôi trừng phạt em như thế nào.”
Tôi quay đầu, tầm mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ:”Tôi mặc thế nào không liên quan đến anh, tôi thích chạy loạn cũng không liên quan đến anh, anh không là gì của tôi hết, xin anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”
“Tô Thiển Thiển, em có biết em bây giờ rất giống một con nhím không, tại sao hồi trước tôi không phát hiện ra em nói chuyện chướng tai như thế này nhỉ?”
Khinh thường cười nhạo ra tiếng:”Tôi chính là một con nhím, bây giờ anh nhận ra vẫn chưa muộn đâu. Về phần tôi nói chuyện chướng tai, nếu không có công lao to lớn của anh, sự dạy dỗ của anh, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ là một đứa trẻ yếu đuối.”
Anh không đáp lại.
Trở về căn biệt thự u ám tối tăm kia, anh mở cửa xe rồi kéo tôi xuống, tôi không đứng vững được, ngã lăn quay ra mặt đất, mạnh mẽ ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói:”Bỏ tay ra.”
Lông mày anh nhíu chặt, một tay kéo tôi khỏi mặt đất:’Sao chân lại tê cứng như vậy?”
Biết rõ giãy không được, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa:”Hoa Thần, bỏ tay ra, không cần anh giả tốt với chuyện của tôi.”
Nếu anh thật sự có lòng tốt, vậy xin anh hãy thả tôi đi. Tôi không phải là ăn mày, không cần đồ bố thí của anh, tôi chỉ muốn tìm lại tự do, tôi không muốn bị ai trói buộc, tôi chỉ muốn quay về làm chính mình , không cần giả vờ ngoan hiền, không cần phải miễn cưỡng cười vui, đối mặt với ánh mắt của mẹ không cần né tránh, đối mặt với Tô Ngưng không cần tỏ ra yếu đuối, làm một người con gái đơn giản.
Tay anh tăng thêm lực:”Đồ phụ nữ không biết tốt xấu.”
Anh lập tức ôm tôi đi vào phòng tắm, bỏ tôi vào trong bồn tắm lớn, rồi xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, anh để lại một câu:”Đừng kì cọ lâu quá, tôi không có kiên nhẫn.”
Anh không kiên nhẫn được thì tốt thôi, anh nói như vậy tôi càng phải kì cọ, chờ anh không kiên nhẫn rời đi rồi, tôi đây cũng đi luôn, không cần nói nhiều làm gì.
Trong bồn tắm chứa đầy bọt bong bóng trắng thuần, mệt mỏi thổi một hơi, một ít bong bóng bay lên.
Ngâm người ở trong nước ấm, hai chân chậm rãi khôi phục lại cảm giác, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, càng lúc càng buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ một lúc, chà sạch kiên nhẫn của anh tôi sẽ được tự do.
Lần này là cơ hội bỏ đi lớn nhất, tôi không thể bỏ qua, nếu để lỡ, không biết phải đợi đến khi nào mới có lần tiếp theo.
Lần này tôi vất vả lắm mới có được dũng khí phản kháng anh, nếu tiếp tục, tôi thực không biết mình còn dũng khí như vậy không nữa.
Ý thực dần dần lùi xa, tôi cũng không biết là mình đang tỉnh hay mơ, tên tôi một lần nữa vang ở bên tai.
Thanh âm kia dường như được truyền đến từ một nơi rất xa, tôi không nghe ra giọng ai, cũng không biết là ai đang gọi tôi.