Thân mình hắn cứng đờ:” Thiển Thiển, em thà rời đi cũng không chịu theo anh sao?”
Nói chắc như đinh đóng cột:” Đúng, tôi chọn rời đi, không muốn miễn cưỡng cười vui vẻ sống qua ngày với anh.”
“ Thiển Thiển, em ghét anh đến vậy sao? Thật sự muốn rời xa anh sao?” Ngữ khí Hạ Mộc Lạo ảm đạm, nghe không ra cảm xúc, giọng nói có chút khàn khàn.
“ Hạ Mộc Lạo, tôi vốn dĩ không hề ghét anh, nhưng hành động của anh quá mức cực đoan, tôi không thể chấp nhận nổi, hiện tại tôi đối với anh tràn ngập hận ý, chỉ cần nhìn thấy anh đã là một loại tra tấn rồi.”
Hắn mạnh mẽ nâng thân lên, đưa bàn tay đang đặt trên lưng ra sau đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của tôi:” Thiển Thiển, những lời nói vừa rồi của em, khiến lòng anh đau lắm.”
Tôi dùng ngữ khí châm chọc:” Anh đau lòng, không phải anh lại chuẩn bị cưỡng bức tôi thêm một lần nữa đấy chứ? Dù sao thì tôi cũng không phản kháng nổi, chỉ có thể rên rỉ dưới thân anh.” Thuận tay cởi bỏ dây lưng áo ngủ,” Anh có muốn phát tiết thêm nữa thì làm nhanh một chút đi, đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Dây lưng bị cởi bỏ, áo ngủ rộng thùng thình không còn gì trói buộc, theo người tuột xuống, cơ thể lộ ra hoàn toàn ở trước mặt Hạ Mộc Lạo.
Thân thể tôi có chỗ nào mà hắn chưa từng chạm qua? Thân thể lộ ra ở trước mặt hắn thì có làm sao?
Không biết tôi có nhìn lầm hay không, trong mắt hắn một tia lúng túng tự trách lướt qua. Ngoài dự kiến của tôi, hắn không châm chọc, cũng không có động vào tôi, chỉ nhẹ nhàng mặc lại áo ngủ cho tôi, dịu dàng nói:” Thiển Thiển, chuyện này là anh không đúng, không sao đâu, anh sẽ không cưỡng bách em nữa.”
Hắn ôm chặt tôi trong lồng ngực, không nói gì thêm nữa.
Tôi cả đêm không ngủ, tin chắc rằng hắn cũng chưa từng chợp mắt. Tôi suốt mấy giờ đều không động đậy, hắn cũng như thế.
Lấy di động của hắn ra xem giờ một chút, bảy giờ ba mươi phút. Hai mắt hắn vẫn nhắm chặt như cũ, giống như đã ngủ rồi. Tội nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, xoay người bước xuống giường.
Toilet, trong gương phản chiếu một khuôn mặt không có một tí huyết sắc, đôi mắt thâm quầng, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên má, hy vọng thoạt nhìn sẽ không thảm hại như vậy. Vội tìm một cái áo cổ cao, tôi sợ những vết hôn ngân trên cơ thể sẽ bị người khác nhìn thấy.
Sau khi ra khỏi toilet, vừa nhấc mắt lên liền kinh ngạc thấy Hạ Mộc Lạo đứng ngay bên cạnh, cụp mí xuống tránh đi ánh mắt của hắn. Cầm lấy túi xách đi ra hướng cửa, “ Thiển Thiển, em đi đâu?”
“ Tự nhiên muốn đi bộ.”
“ Đợi chút, anh đi với em.”
“ Không cần, tôi muốn được yên lặng một mình.” Nói xong, đóng sầm cửa, không thèm quay lại, đi vào thang máy.
Cách khách sạn không xa có một bể phun nước, tôi ngồi ở ghế đá thẫn thờ nhìn đài phun. Việc hiện tại cần làm nhất của tôi chính là điều khiển tốt cảm xúc của mình, chuẩn bị tốt tâm lý trước khi chấm dứt quan hệ với Hoa Thần.
Nếu bây giờ kết thúc, tôi tất nhiên sẽ đi khỏi Thẩm Phong, tôi sợ mẹ biết chuyện này, nên phải mau mau chóng chóng dẫn bà rời đi.
Chỉ cần hợp đồng thực sự chấm dứt, mọi chuyện của tôi và mẹ sẽ quay trở về giống như mấy tháng trước. Nhưng mà tôi vẫn lo là mẹ sẽ không đồng ý rời đi, tôi cảm giác bà đối với cha Tử Kiềm không phải là không có cảm giác, chỉ là bà không thể loại bỏ hoàn toàn hình ảnh người đàn ông kia được, nếu ông ta xuất hiện, mẹ nhất định sẽ kết thúc với ông ta, và cũng có thể an tâm ở cùng với cha Tử Kiềm. Nếu rời đi, mẹ dĩ nhiên sẽ rất luyến tiếc chú Từ, dù sao ở chung mười mấy năm, dù ít dù nhiều cũng có tình cảm, không thể nói đi là đi ngay được.
“ Thiển Thiển, anh đã hiểu rõ rồi.” Giọng nói của Hạ Mộc Lạo chợt vang lên. Tôi quay đầu, đã thấy hắn ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt còn rất chăm chú nhìn tôi.
“ Nếu là chuyện không liên quan tới tôi, làm ơn đừng nói, tôi đối với chuyện của anh không có hứng thú đâu…” Không thèm nhìn hắn, ánh mắt dừng lại ở đài phun nước.
“ Chuyện tối hôm qua em đã không muốn cho người khác biết, thì cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi. Nhưng mà, nếu em muốn đi theo anh, nói cho anh biết lúc nào cũng được, về phần Hoa Thần anh sẽ tự mình nói rõ.”
Không thể tin nhìn hắn, biểu cảm của hắn khiến tôi xác định mình không hề nghe nhầm, một đêm không ngủ hắn thoạt nhìn cũng không có điểm nào khác thường lắm, chỉ là trong mắt có thêm vài sợi tơ máu, không có vẻ sắc bén như ngày thường.
Biết nói sao nhỉ? Thực sự khi đọc truyện này người bạn cảm thấy đáng thương và tội nghiệp nhất chính là Hạ Mộc Lạo, yêu nhưng luôn dùng những lời nói nặng nề làm tổn thương người mình yêu, si tình chỉ dám đứng từ xa âm thầm nhìn và bảo vệ không để Tô Ngưng làm hại Thiển Thiển. Cho đến tận giây phút cuối cùng vẫn chung tình chờ đợi và giang rộng vòng tay yêu thương với Thiển Thiển. Quả thật mình cũng thấy hơi tiếc cho Hạ Mộc Lạo vì không có được trái tim của người con gái mà mình yêu.