Đầu hắn không ngẩng, tiếp tục lần mò ở trong nước,” Ngoan ngoãn đứng ở đấy, anh sẽ giúp em tìm nó về.”
Nhất thời, tôi không biết nên nói cái gì cho phải.
Không biết qua bao lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, cười cười:” Thiển Thiển, anh tìm được rồi.”
Tôi nghĩ rằng sau khi tìm thấy vỏ sò hắn nhất định sẽ phát hỏa, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn, tôi có điểm không quen. Yếu ớt hỏi một câu:” Hạ Mộc Lạo, tại sao anh không tức giận?”
Hắn đột nhiên ôm chặt tôi, không trách mắng tôi:” Anh ném một lần, em ném một lần, chúng ta hòa nhau, nhưng lời vừa nói lập tức thu lại, anh không thích bị người khác uy hiếp.”
Đối với những lời này của hắn, tôi không nói được nữa, trầm mặc không lên tiếng.
“ Tay em còn đau không?” Hắn dừng bước chân lại, bình tĩnh nhìn tôi.
Nói không đau là giả, mà nói rất đau cũng không đúng lắm, nâng cằm lên nhìn thẳng vào hắn:” Đau hay không đau anh cứ thử thì biết.”
“ Thiển Thiển, đợi lát nữa tiếp tục diễn kịch, diễn tốt một chút.”
Quái dị nhìn hắn, nghi hoặc hỏi;” Anh vừa rồi còn nói hối hận, sao có thể thay đổi nhanh như vậy được. Đừng nói Tô Ngưng lát nữa sẽ không tin, mà ngay cả bản thân hai chúng ta cũng không thể tin được.”
“ Nếu chúng ta chia tay dễ dàng như vậy mới càng khiến người hoài nghi, em cũng nghe Tô Ngưng nói qua anh độc thân ba năm. Em nghĩ đi, một người lâu như vậy mới có thể tìm được người mình thích, anh ta sẽ dễ dàng buông tay sao?”
Hơi chần chờ nói:” Nhưng mà chúng ta vừa mới cãi nhau.”
“ Cãi nhau cũng chẳng làm sao, chẳng lẽ là người yêu thì không được cãi nhau à? Đến vợ chồng cũng thường xuyên cãi nhau, huống chi người yêu.”
Tôi đỡ không nổi câu trả lời của hắn, lời của hắn không phải không có đạo lý. Bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp vậy.
Lúc Hạ Mộc Lạo ôm tôi đi đến trước mặt Tô Ngưng và Hoa Thần, mặt Hoa Thần không chút thay đổi, còn Tô Ngưng lại mang cái mặt tìm tòi nghiên cứu.
“ Tay Thiển Thiển bị thương, bây giờ quay về đi.” Hạ Mộc Lạo đau lòng nhìn tôi liếc mắt một cái, lúc ấy tôi chỉ biết ngu ngốc đứng sững ở đó, không biết có phải mình đã nhìn lầm rồi không. Nhưng không thể phủ nhận, hành động của hắn rất tốt, nếu tôi hành động mà đạt tới cấp bậc của hắn, bí mật của tôi đừng nói là có thể che dấu năm năm, cho dù cả đời cũng không có vấn đề gì.
“ Từ từ, Mộc Lạo và Thiển Thiển cùng giữ lại một tấm ảnh chụp chung đi, chứng kiến sự hạnh phúc của hai người.” Tô Ngưng lập tức cầm lấy máy ảnh, nhắm ngay tôi và Hạ Mộc Lạo.
Một hình bóng chợt bao phủ xuống phía dưới, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, môi Hạ Mộc Lạo đã đặt trên môi tôi. “ Tách” một tiếng, để lại “chứng cứ phạm tội”, tôi biết tôi sắp chết rồi.
Thanh âm của Tô Ngưng vang lên:”Không tồi, Mộc Lạo có tiến bộ, nhưng mà phản ứng của Thiển Thiển vẫn còn cứng ngắc quá.”
Hạ Mộc Lạo vừa lòng buông tôi ra, miệng hắn không nhịn được nở một nụ cười:” Thiển Thiển, em không tiến bộ tí nào cả, anh đã nói cho em biết hôn môi phải nhắm mắt lại, xem ra về sau cần phải luyện tập thêm rồi.” ( Đểu! )
Nghe xong lời nói của Hạ Mộc Lạo, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt dừng lại ở trên người Hoa Thần, anh đã từng nói không được để cho người khác chạm vào môi. Hôm nay, tuy rằng có người ép, nhưng lại làm ngay trước mặt anh, còn để lại chứng cứ phạm tội, không dám tưởng tượng sau khi quay về Thẩm Phong anh sẽ trừng phạt tôi như thế nào nữa. Hoa Thần lạnh lùng nhìn tôi liếc mắt một cái, rồi nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng căng thẳng, móng tay đâm thật sâu vào giữa thịt trong lòng bàn tay, Hạ Mộc Lạo tựa hồ hiểu được tôi đang suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn tôi cười xin lỗi.