Hơn nửa năm nay, tôi vẫn luôn bị động, mặc anh gọi đến thì đến, bảo đi thì đi:”Ý của anh là nếu hôm qua tôi không tới đây, mọi chuyện có thể kết thúc, phải không?”
Thì ra đều là lỗi của tôi, trách nhiệm chết tiệt, do dự chết tiệt, khiến tôi chỉ có thể lướt qua tự do.
Anh bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt ánh ra mấy loại cảm tình không rõ:”Tối hôm qua em còn khóc lóc xin tôi đừng đi, hôm nay đột nhiên lại thay đổi, nguyên nhân em vội vã rời khỏi tôi hẳn không phải chỉ có những điều em vừa nói, tôi muốn biết tất cả, rồi mới quyết định được có thả em đi hay không.”
Biết tất cả thì làm sao? Anh cũng không nói nếu biết toàn bộ thì sẽ thả tôi đi, cái tôi cần chính là một đáp án khẳng định.
Thế nào mới tính là tất cả? Hay là tìm một cái cớ khác? Làm “thú cưng” lâu như vậy thì cũng được. Nhưng bây giờ lại còn được thăng lên chức “thế thân”, tôi thực sự không biết nên khóc hay nên cười, cho dù tôi có thể nhịn, nhưng cũng không muốn làm thế thân, tôi có thể chấp nhận được một cuộc sống không có tình yêu, nhưng không thể chịu được việc làm thế thân của người khác.
Anh cần một vật phẩm thay thế, một người phụ nữ dịu dàng nhu thuận.
Mà tôi trời sinh chính là một con nhím, những đứa trẻ mồ côi cha đa phần đều sẽ như vậy, vì thế tuyệt không có khả năng vì anh thay đổi.
Anh, lại càng không thay đổi vì tôi.
Chúng tôi chung quy có vạch ngăn cách quá sâu, không thích hợp sống với nhau, cho dù có yêu đi chăng nữa.
Nói nhiều như vậy, anh vẫn cảm thấy không phải là tất cả, việc tôi ần làm bây giờ là tìm một lí do thích hợp, một cái cớ vẹn toàn có thể lừa anh:”Đúng, đó không phải là tất cả.”
Không nhìn anh, giọng nói đã có chút run rẩy, tôi sợ lí do này không đủ sức thuyết phục, ngay cả mình cũng không lừa được, sao có thể lừa anh? Chỉ bằng một ánh mắt, anh đã biết tôi đang nghĩ cái gì, thế những lý do tôi tìm có liệu tác dụng không?
Mấu chốt là anh nghĩ thế nào, chẳng liên quan đến những lời tôi nói, nếu anh không tin, tôi có nói nữa cũng vô dụng.
“Nói đi, còn có nguyên nhân gì nữa.”Anh tiến lên từng bước, khoảng cách của hai người ngắn lại không ít, tôi muốn lui về sau một chút, lại nhận ra mình không bước nổi. Cúi đầu, nhìn thấy chỗ da lộ ra bên ngoài vì lạnh mà đỏ ửng cả lên, những chỗ khác có áo ngủ che nên tôi không nhìn được, nhưng tôi biết hai chân đã đông cứng tê lạnh, không còn cảm giác gì.
“Một nguyên nhân nữa là tôi không muốn làm thế thân, tôi cũng không đủ tư cách để làm thế thân, thực ra anh nên sớm hủy bỏ tư cách thế thân của tôi đi rồi.”
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền tới một luồng ánh sáng chói mắt, chân của tôi đã bị đông cứng, căn bản không thể tránh đi, Hoa Thần mạnh mẽ ôm chặt tôi vào sâu trong lồng ngực. Ngay sau đó nghe thấy tiếng phanh gấp.
Sườn mặt tựa vào ngực anh, tim anh đập rất mạnh, hiển nhiên là anh cũng bị hù dọa.
Hai người cùng đồng thanh:”Em (anh) không sao chứ?”
Chỉ biết nơi này rất hẻo lánh nên mới không chú ý là có người đến, giữa đường lớn quả thật là một nơi không tốt để nói chuyện, vừa khiến lời của người ta bị gián đoạn, vừa khiến mình bị kinh sợ. Phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:”May mà phanh kịp, nếu không chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.” Giọng nam đáp:”Một số người trẻ bây giờ thật không thể chấp nhận được, trời lạnh như thế này mà chỉ mặc mỗi một cái áo ngủ rồi đứng ôm nhau, chúng ta lạc hậu thật rồi a. ”