Làng Hòa Bình, góc trên bên trái, bìa rừng Vân Đồn!
[Đinh, tiến trình nhiệm vụ kết hợp xâm nhập hoàn thành 15%, chúc mừng ký chủ nhận được một gói quà cấp Lịch Luyện.]
"Ầy, cuối cùng cũng có phần quà, hệ thống à, ngươi có biết mười ngày qua ta sống làm sao không?" Khải Minh ngồi trong căn nhà xập xệ của mình mặt ủ mày chau.
Vì không còn súng nên trong mười ngày qua hắn chỉ săn được một số vật bình thường, một ít cá cua, đôi lúc cũng có trăn hoặc cá sấu nhưng hắn cũng chỉ giết loại nhỏ, loại to hắn không dám.
Với cơ thể Luyện Thể, trời mới biết vật lộn lại tụi kia không?
Sô lô một một có lẽ được, nhưng ai biết được có thêm trăn số hai, cá sấu số ba hoặc thậm chí đồng chí lão Hổ lúc trước ra thăm hay không?
Do đó Khải Minh chỉ đành cẩu cho qua từng ngày, vừa cẩu vừa thu thập những nguyên tố và tài nguyên mà hệ thống đưa ra, chẳng hạn như cây này cây kia, nước ngọt, đất bùn các thứ.....
Chỉ tiếc nơi này cũng chỉ vài loại, do đó hắn chỉ mới hoàn thành được 14 phần trăm tiến trình, 1% kia là tự mở khóa trong mười ngày qua.
Tức là hắn nếu không thực hiện nhiệm vụ, muốn hoàn thành hai cái xâm nhập kia, với 200% phải cần 2000 ngày, không chỉ vậy tiểu Thê Tử còn cho biết, nếu tự động xâm nhập, càng về sau liền càng lâu, tỷ như đến 90% trở đi, cứ mỗi thêm 1% phải cần ít nhất một năm.
Nói chung chờ tự động xâm nhập, bảo đảm hắn chờ đến tóc bạc màu, thậm chí xanh cỏ.
"Tiểu Thê Tử, móc nối với hệ thống xem xem thời gian thực với Địa Tinh tỷ lệ thế nào vậy?" Khải Minh sực nhớ đến một vấn đề, do đó hắn lập tức hỏi.
{ "....." Tỷ lệ ở thế giới này và Địa Tinh là 1:10, Địa Tinh với Thiên Tinh là 1:7.} Tiểu Thê Tử im lặng một lúc lâu mới trả lời hắn.
"À, vậy ổn." Khải Minh nghe vậy liền ổn thỏa trong lòng, nếu thời gian như vậy thì làm nhiệm vụ ở thế giới này không áp lực nhiều về thời gian, chứ nếu tỷ lệ thời gian bằng nhau, chẳng may hắn ở đây một năm, lúc trở về Địa Tinh chắc có lẽ bên kia loạn sạch hết.
"Thôi, mở phần thưởng đi tiểu Thê Tử!" Loay hoay một lúc Khải Minh cũng về với cái phần thưởng kia.
{Chúc mừng ký chủ nhận được các phần thưởng sau.
Một khẩu AK47 phiên bản cải tiến dạng SFR, vật kèm theo là 999 viên đạn cùng băng tiếp đạn!
Một phần nhỏ khẩu phần lương thực!
Một phần nhỏ hậu cần!} Âm thanh dễ nghe của tiểu Thê Tử vang lên.
Mà để ý là, tiểu Thê Tử bây giờ nói chuyện càng lúc càng có thêm cảm xúc, không lạnh tanh như lúc đầu và hệ thống hiện giờ.
{Ký chủ, hệ thống không gian mới được mở rộng thêm, vào xem sẽ có bất ngờ đấy nha, những vật phẩm vừa rồi cũng đã được chuyển vào không gian.} Lúc Khải Minh chuẩn bị vào không gian xem khẩu súng, tiểu Thê Tử lại vang lên âm thanh.
"Bà nó, đây là một khẩu phần nhỏ mà hệ thống tặng?" Vào không gian hệ thống, Khải Minh ngơ ngác với mọi thứ nơi đây.
Súng và đạn không nói đến vì nó đúng như vậy, nhưng khẩu phần lương thực và hậu cần kia.....
Một phần nhỏ?
Một phần nhỏ?
Nhỏ?
Hiện giờ cái không gian này, theo hắn tìm hiểu thì nó có chiều dài đúng ba mươi mét, ngang ba mươi mét và cao mười mét.
Lúc này trừ hai mét vuông khoảng trống để Súng và đạn ra, khu vực còn lại không còn một chỗ trống nào, tất cả đều được lấp đầy bởi đủ tất cả mọi loại đồ ăn và đồ dùng.
Từ trái cây, nước ngọt, thịt cá cho đến bàn ghế lều trại.....
Bà nó với số lượng này mà gọi là phần nhỏ, nhỏ cho một người ăn hay cho một con cá voi ăn?.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Tuy hơi bất mãn nhưng Khải Minh cũng không nói thêm gì, đồ nhiều ngu gì cãi lại, loi nhoi cái hệ thống kia thu hồi lại chết.
Kế đó, Khải Minh hắn liền vứt cái đống bẫy hắn vừa làm lúc nãy, bà nó có đồ ăn cao sang ai thèm khổ cực.
..........
Đến chiều....
"Anh Minh, thủ trưởng trả cho anh khẩu súng lúc trước, xin lỗi anh, cũng vì sự an toàn cho mọi người mà thôi." Đang lúc Khải Minh đang nằm ướp muối trên một chiếc võng, Ngọc Mơ từ phía xa tiến đến nói với hắn, nói xong cô ấy liền đưa trả cho hắn khẩu súng ngắn kia.
"À, không sao đâu!" Khải Minh lập tức ngồi dậy mỉm cười đáp lại.
"Bên em cũng cảm ơn anh về việc anh giúp mọi người trồng lúa, mà sao anh có kinh nghiệm tốt thế?" Ngọc Mơ hiếu kỳ nhìn hắn hỏi tiếp.
"Ây,..... kinh nghiệm ấy là từ lúc tui ở trên núi học ấy, chút việc nhỏ thôi." Khải Minh lại nói ra một lời nói dối tốt.
Mà thật, hắn cũng chả biết nói thế nào?
Chả nhẽ bảo rằng: Do ta từ hành tinh khác đến, những thứ kia là từ bên kia mang đến, ha hả!
Nói vậy càng rắc rối.
Tiếp đó, Khải Minh cùng Ngọc Mơ nói thêm đôi ba câu liền ai làm việc nấy, do hết cái để thu thập làm nhiệm vụ, vì thế nằm thêm một lúc hắn vào nhà của mình làm một giấc đến sáng.
..................
Ngày hôm sau!
"Ầy, toàn rừng với rừng, chả có ma hay quỷ nào." Cũng như thời gian rảnh của mười ngày trước, Khải Minh lại ngồi xem hình ảnh từ chiếc máy bay không người lái truyền về.
Cảnh sắc cũng không có gì ngoài rừng, kênh nước, rừng và kênh nước......
"Ừhm, quên mất việc tìm nơi mình đến, trước cần tìm cái người cứu mình trước mới biết nó ở đâu." Lẩm bẩm một mình rồi Khải Minh lại chạy vào làng hỏi thăm.
Và thế, lòng vòng cả ngày Khải Minh cũng có kết quả mình cần, người cứu hắn lúc trước chẳng phải ai khác chính là Ngọc Mơ, chỉ có điều lạ là hôm nay hắn không thấy Ngọc Mơ đến làng, kể cả đội mà đi theo Ngọc Mơ lúc trước cũng vậy.
Do đó biết rằng người cứu mình là ai, nhưng tìm không thấy cũng như không?
Hỏi lại không biết được vị trí của họ, chờ lại không ai đến.
Khải Minh chỉ có thế hậm hực nằm ướp muối cùng bay ngắm cảnh, dù sao cũng hết cách.
Cứ như thế, thời gian trôi qua ba ngày, hắn vẫn không thấy tiểu đội kia xuất hiện, đối với việc này Khải Minh cũng có ý nghĩ riêng.
Chắc có lẽ tiểu đội kia đi làm nhiệm vụ gì, hoặc thậm chí...... toàn diệt.
Thế giới này chuyện như vậy không khó để nghĩ ra.
"Mịa...... nếu như ý thứ hai, bà nó nếu như vậy kế hoạch của ta trôi theo gió sao?" Nghĩ ngợi sâu chuỗi liền khiến Khải Minh lại đau lòng, bà già cái nhân sinh, sau cứ đưa bài khó cho hắn giải thế.
Đợi thêm một ngày, vẫn kết quả kia lại làm cho Khải Minh thêm nóng lòng, do đó hắn liền vào sâu trong rừng, thử tìm xem có kết quả gì không?
Với máy bay không người lái trên trời, hắn chỉ hy vọng có một thông tin nào đó mình cần.
Và thế, loay hoay vào sâu trong rừng, với lại Khải Minh cũng dự đoán được một phần đoạn đường.
Cứ tính theo từ làng, bọn họ khoảng 5 đến 6 giờ chiều liền trở về căn cứ, nếu vậy căn cứ cách làng chỉ khoảng ba đến năm giờ bơi, vì lúc sáng bọn họ đến khoảng 7 giờ, tính theo thời gian nghĩ ngơi chắc có lẽ họ về căn cứ vào khoảng 10 đến 12 giờ đêm.
Do đó định hướng tại làng, tiếp đó cứ tìm theo bốn hướng đông tây nam bắc, như thế mà không tìm được hắn chỉ còn cách...... chưa nghĩ ra.
Nhưng vì rừng quá lớn, máy bay lại không thể bay quá xa, do đó thời gian tìm kiếm kéo dài đến ngày thứ ba Khải Minh mới phát hiện một đầu mối.
Trong một lần tìm kiếm hắn phát hiện một đội xuồng đang bơi, cứ thế đi theo một thời gian hắn liền thấy được một khu vực được nghi là căn cứ của bọn họ.
Vì trên cao Khải Minh chỉ có thể thấy đội xuồng bơi vào một chỗ rừng rậm rạp liền biến mất, căn bản không thể phát hiện bên trong kia là nơi nào, dù bay rất thấp hắn cũng không nhìn thấy gì ngoài cây và nước.
Nhưng không sao, đã tìm được nơi đáng nghi thì không sợ không tìm được người.