Trường Cao Võ Tân Phong!
Hành lang khối Cao Võ Cấp Ba!
"Không ngờ trà trộn vào trường dễ như vậy, tuy biết rằng trường này cũng không tiếng tăm gì nhưng ít nhất cũng phải có cái gọi là phỏng vấn chứ, chẳng phải mọi việc quá qua loa rồi sao?" Cầm trên tay tập hồ sơ thông báo, Khải Minh một bộ mộng bức nghĩ về chuyện vừa rồi.
Hắn đến tìm hiệu trưởng của trường để xin vào làm giáo viên, tên hiệu trưởng kia không thừa chút lời nào liền ngay lập tức mặt mày hớn hở xét duyệt cho hắn, không đáng tin đến nổi ngay cả hồ sơ cũng chưa từng liếc xem dù là một trang.
Ngôi trường này thiếu giáo viên đến thế cơ à?
Hay vì một lý do nào khác?
Nhưng nghĩ chung, dù có là bẫy hay cái hố sâu, căn bản chỉ là trò phàm nhân, trước thực lực khủng bố, giời, ba cái trò mèo này làm gì được hắn.
Lớp 3A9!
Đi tới lớp học mà mình được phân làm chủ nhiệm, Khải Minh liền kinh ngạc mà quan sát toàn bộ.
Không phải nói lớp học là một cái chợ sao?
Không phải mấy lớp kiểu này rất dễ làm người khác đau đầu sao?
Sao nhìn lớp trông có vẻ nghiêm túc cố gắng như vậy, đây căn bản không phải thế giới thực đúng không?
Từ bên ngoài nhìn vào, hắn thấy học sinh bên trong đều vô cùng nghiêm túc, đều an tĩnh ôn bài hay học hỏi gì đó từ những cuốn sách trên bàn, lâu lâu cũng có vài học sinh hướng về bạn học gần đó nhờ giải đáp một số thắc mắc.
Nhìn chung, lớp học này về tinh thần học tập không có gì để chê trách.
Còn về thật sự có như những gì trước mắt thấy hay không, hay chỉ là một đám học sinh đang diễn để tiếp hắn thì chưa biết.
Giời, cũng là lũ học trò bé tí, trước khủng bố không có gì phải lo lắng.
"Chào mọi người!" Khải Minh bước vào nhìn cả lớp mỉm cười chào, những học sinh kia cũng đứng dậy chào ngược lại.
Tiếp đó, Khải Minh tự giới thiệu mình và lý do đến đây, sau đó cả lớp cũng theo sự sắp xếp từ lớp trưởng mà giới thiệu từng người.
Giới thì giới cho có chứ sau khi nghe xong, Khải Minh hắn gật gù vài cái liền quên sạch những người này tên gì họ gì.
Không phải hắn không muốn nhớ mà căn bản không thể nhớ, nhiều người thế kia nhớ kiểu gì trong lần giới thiệu đầu tiên.
Về lớp học này, nếu so sánh cho dễ hiểu thì chẳng khác nào lớp 12 của trung học phổ thông, bọn họ đều ở độ tuổi mười bảy đến mười tám, thực lực ở khoảng Võ Sư sơ giai đến đỉnh phong.
Đây cũng chỉ là một lớp học bình thường ở vùng xa, nên thiên phú của bọn họ cũng không được cao mấy, chứ xác xuất bình thường, ở độ tuổi này tại các trường lớn bọn họ đã là Đại Võ Sư.
Sỉ số của lớp toàn bộ có 29 người, 19 nam 20 nữ, thiên phú đều tựa tựa không khác nhau mấy, người có tu vi cao nhất là nữ lớp trưởng với Võ Sư cửu giai, thấp nhất chỉ Võ Sư nhất giai đỉnh phong.
Sau phần làm quen và mơ màng giới thiệu, tiếp đó là một tình cảnh im lặng đến đáng sợ, một khoảng khắc im lặng giữa thầy và trò, một cặp mắt chăm chăm nhìn hai mươi chín cặp mắt khác và ngược lại.
"Khục.... Hôm nay xem như khởi đầu nên tiết này tiết sau cùng tiết sau sau chúng ta tự học nhé." Thấy hơi lúng túng vì có quá nhiều người nhìn mình, do đó Khải Minh đành phải cấp ra một việc để giải quyết.
Nhìn thoáng qua thời khóa biểu hắn cũng âm thầm chửi một câu trong lòng: "Bà nó trường này có vấn đề bóc lột à, một buổi năm tiết thì hết bà nó giáo viên chủ nhiệm ôm bốn tiết rồi, tiết cuối lại là môn tự học!"
Chẳng nhẽ trường này giáo viên toàn chạy?
Khải Minh cũng thấy ánh mắt hưng phấn của nhóm học sinh khi hắn giới thiệu mình là thầy giáo, sau đó là khoảng khắc chờ mong hắn dạy từ bọn họ, nhưng....... Hắn biết cái cọng lông chứ dạy.
Hắn có tu luyện méo gì đâu mà dạy, thế giới này vận hành tu luyện công pháp ra sao hắn còn chả ngó, dạy kiểu gì?
Ta làm điệp vụ mật, ẩn ẩn trà trộn là được, dạy quỷ gì tầm này!
Nhìn thấy những ánh mắt thất vọng cùng buồn bã của nhóm học sinh sau khi nghe hắn bảo tự học, việc này cũng làm cho Khải Minh càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Chơi không chơi, học có gì vui mà lại thế?
Hay là do ta già nên khác, lũ trẻ Gen @ này bây giờ tiến hóa thành chủng loài khác hết rồi?
Càng nghĩ về việc này chỉ tổ khiến cho Khải Minh hắn càng đau đầu.
"Tiểu Sầu, thế nào?" Trong lúc rảnh rỗi không gì làm, nhìn thoáng qua đám học sinh đang tự tu luyện, hắn liền lấy lệnh bài ra liên lạc với tiểu Sầu.
Tuy đến đây trà trộn nhưng hắn vẫn không quên cùng lúc dò xét cái thế giới này, ít nhiều cũng phải rõ một số việc cơ bản khởi đầu.
"Chưởng phái, theo đệ tử điều tra, cánh cổng Hoàng Kim kết nối giữa nơi này và thế giới của chúng ta, hiện giờ nó nằm ngay khu vực chết cách bờ biển Nhật Triều năm trăm cây số về phía Đông, tình hình hiện tại ở bán kính ba trăm cây số đã hoàn toàn thất thủ, vòng phòng thủ của nhân loại đang càng ngày càng bị dồn về phía tây, dự đoán khoảng ba hoặc bốn ngày chiến sự sẽ đến biên giới Đông Dương."
"Ngoài ra, theo hình ảnh vệ tinh cùng phán đoán, hiện giờ yêu thú có thực lực mạnh nhất xuất hiện ở đây đạt đến cấp Ngũ Giai, tương đương với Hóa Thần cảnh, hay bọn họ gọi là Tông Thần, số lượng yêu thú cũng rất đông, khả năng xuất hiện thú triều lại rất cao." Rất nhanh thông qua lệnh bài tiểu Sầu liền báo cáo.
Nghe xong báo cáo Khải Minh cũng rất kinh ngạc, tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà thôi, yêu thú cấp cao liền có thể thông qua cánh cổng kia rồi, nhanh đến nỗi không có thời gian để nhân loại làm ra ứng phó với tai nạn lần này.
Liếc thoáng qua đám học sinh đang cố gắng bên dưới, Khải Minh chỉ lắc đầu thở dài.
Võ Sư, căn bản chỉ sánh ngang với Tôi Thể tam tầng đến cửu tầng đỉnh phong, Võ Đồ chính là ba tầng đầu của Tôi Thể.
Nhìn đám học sinh với thực lực này hắn lại nhìn qua hình ảnh vệ tinh trên điện thoại, thấy số lượng khổng lồ lít nha lít nhít với một mảnh đen kịt, đây chính xác là một chuyện mà người ở thế giới này không thể làm gì.
Ngăn cản?
Cố gắng?
Để làm gì?
Với Lớp học này, chỉ cần một con hung thú lục giai đến, cả lớp liền toàn diệt.
Tính cả giáo viên, một yêu thú nhất giai đến cũng không đủ nó ăn.
"Được rồi, trước hết ngươi trấn thủ tại căn cứ đi, bảo vệ toàn đảo cùng cổng không gian cho thật tốt, có việc gì ta lại liên hệ." Khải Minh hồi phục cho tiểu Sầu một vài lời rồi mở ra giao diện hệ thống.
Chả biết hệ thống lại chết hay sao, chứ theo kịch bản lôgic nhất, chẳng phải đến thế giới mới liền có một đống nhiệm vụ ư, tại sao nhiệm vụ không có mà hệ thống cũng chả lời nào?
Loay hoay một lúc lâu, không có thông báo cũng chả có gì khác, hắn cũng đành bỏ qua mà về với thương thành.
Qua thời gian ngồi không hít không khí cùng chạy qua chạy lại, ngoài ra thêm cái cắn đan dược ăn thay cơm, cuối cùng hắn cũng đến cảnh giới Hóa Thần cảnh đại viên mãn đỉnh phong, giờ là lúc hắn phải đến cấp kế tiếp, Hư Linh cảnh.
Thế giới này hiện tại quá bí ẩn, ẩn ẩn có nguy hiểm nên hắn phải tăng thực lực lên, nếu không sẽ thật sự phải lật thuyền.
Một viên đan dược để hắn tấn thăng lên Hư Linh có giá 555 tỷ đồng, một con số phải nói..... nếu trước khi đến đây hắn căn bản không có con số này, lúc ở bên kia nhiều nhất cũng mới hơn 200 tỷ.
Do đến đây hắn lấy lý do hòa bình để buộc chính phủ Đông Dương bồi thường một nghìn tỷ đồng, vì thế đan dược lên Hư Linh hắn liền mua được.
Nuốt đan dược, rùng mình một cái hắn đã Hư Linh cảnh, không cầu kỳ, không gì cả!
Nếu không phải cảm thấy sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể, Khải Minh hắn liền hoài nghi mình bị hệ thống lừa.
Đây cũng do sự bảo hộ gì gì đó đó của hệ thống, vì thế dù tu vi đột phá kiểu gì hay thế nào, cơ thể hắn không hề phát ra một chút dị thường nào.
Hắn từng là không gì cả. Bởi vì tìm kiếm người mình yêu trùng sinh tại thế giới khác mà một mực trở thành đệ nhất cường giả ở vị diện cấp thấp. Đến khi phá không xông lên Thánh Giới liền gặp phải tai ương mất hết tu vi.
Ở thế giới thực lực vi tôn này, hắn phải làm thế nào mới có thể sinh tồn, bắt đầu tu luyện lại từ đầu và tìm kiếm người yêu đây?