Đây bà nó chả phải Áo Dài sao, là Áo Dài Cách Tân truyền thống mà hắn từng nghiên cứu lúc trước.
Tại sao hắn lại nghiên cứu Áo Dài ở kiếp trước, thôi của kiếp trước thì tạm quên đi!
Người của thế giới này đa phần đều mặc trường bào hoặc sáo trang, nên việc phân biệt về những loại này vẫn rất dễ dàng.
Sau nhiều lần xác nhận, Khải Minh vẫn chắc chắn rằng trang phục của bọn họ là Áo Dài Cách Tân truyền thống Lạc Việt.
Không thể nào tin được!
Áo Dài của bọn họ cũng được làm từ tơ lụa, không biết là chất liệu tơ lụa từ tự nhiên hay sản xuất ra, nhưng khi nhìn vào liền có cảm giác nó rất mềm mịn, nhẹ nhàng và rất đẹp.
Trần Ngọc Trúc mặc trên người là một bộ áo dài màu tím sen, cô thiếu nữ bên cạnh thì màu hồng cánh sen.
Nếu không có những vết bụi bám cùng những vết thương và máu làm tổn hại bộ trang phục ra, ắt hẳn hai bộ trang phục này rất đẹp.
Nhìn kỹ lại, Khải Minh mới thấy rõ dung nhan của hai nàng, lúc đầu không để ý nhưng hiện tại hắn như bị mê hoặc hồn phách khi chú tâm quan sát thật kỹ hai người các nàng.
Hai nàng rất đẹp, đẹp tựa như những đóa hoa sen mới nở trên cánh đồng, trên vẻ đẹp còn mang theo sự chất phát hiền lương cùng bộ dáng thục nữ, khí chất thanh khiết xen lẫn vẻ tự nhiên không giả tạo, những việc này càng khiến hai nàng từ rất đẹp nay lại đẹp hơn.
Nói không ngoa có thể so sánh hai nàng với Thúy Vân và Thúy Kiều.
Điều mà Khải Minh nhìn thấy rõ ràng nhất ở hai nàng, và cũng là thứ hắn có thiện cảm nhất ở hai nàng, đó chính là khí chất cùng thái độ.
Một khí chất thái độ giống của người xưa đất Việt được hiện hóa lại, chân thành, chất phát, không lừa ta gạt, một loại khí chất không bao giờ thấy được ở xã hội hiện đại mà chỉ có thể nhìn qua sách vở.
"Khụ Khụ!" Khải Minh bất chợt tỉnh lại, biết mình thất thố nên hắn liền giả vờ ho vài cái rồi đỏ mặt mà quay qua nơi khác.
"Cho phép bọn họ tiến về Hồ tắm rửa vệ sinh đi, xong việc đến Ủy Ban thôn tìm ta." Khải Minh đứng dậy nhìn tiểu sầu phân phó, nói xong hắn liền dùng bộ dạng lạnh lùng mà đi khỏi đây.
Xấu hổ nên bắt buộc phải trang nha!
Sau đó Khải Minh trở về Ủy Ban thôn, vừa vào phòng hắn liền ngay lập tức kiểm tra Gói Hạt Giống Đặc Biệt.
— QUẢNG CÁO —
*Gói Hạt Giống Đặc Biệt:
- Số Lượng: 1 triệu hạt.
- Loại/Tên: 29 Loại!
+ Lúa Nước!
+ Lúa Mì!
+ Khoai Sắn/Mì!
+ Khoai Lang!
+ Khoai Tây!
+ Đậu Xanh!
+ Đậu Nành!
+ Đậu Que!
+ Cải Xanh!
+ Bắp Cải Xanh!
+ Cà Rốt!
+ Cà Chua!
+ Củ Cải Trắng!
+ Hành!
+ Hành Tây!
+ Hành Tím!
+ Tỏi!
+ Ớt!
+ Hoa Quế!
+ Thơm/Khóm!
+ Bí Đỏ!
+ Bí Đao!
+ Dưa Leo/Chuột!
+ Dưa Hấu!
+ Dâu Tây!
+ Dưa Gang!
+ Nho!
— QUẢNG CÁO —
+ Xoài!
+ Dừa!
- Phẩm chất: Tiên Linh!
..........................
"Ôi đậu!" Khải Minh trợn tròn mắt nhìn thông tin, cuối cùng mùa xuân cũng đã đến, hắn ăn ngô đã ngán lắm rồi.
Bây giờ được cho một phần lớn hạt giống của rất nhiều loại, nhưng đặc biệt nhất đa số lại là thực phẩm rất cần thiết.
Về vấn đề tại sao có một số thứ chị google bảo rằng nó chỉ được trồng bằng cây giống, nhưng hệ thống lại đưa ra hạt?
Ờ thì đi mà hỏi hệ thống, mà cho dù hỏi, hệ thống cũng chả trả lời đâu.
Ngay cả Dừa, một loại trái rất thân thuộc, nhưng lúc Khải Minh lấy ra xem nó to nhỏ ra sao thì định mệnh mới phát hiện nó là hạt.
Một hạt giống của Trái Dừa chỉ bằng ngón tay út.
Ảo thật chứ!
Nhưng vì ở thế giới này không có những thứ này, cho nên Khải Minh sau đó không thèm để ý đến nửa, chả ai mà hỏi han gì đâu.
Chiều hôm đấy!
"Chưởng phái, bọn họ tắm rửa vệ sinh xong hết rồi." Tiểu Sầu đi đến phòng Khải Minh thông báo.
"Ngươi đi ra đó trước đi, ta ra liền." Lúc này Khải Minh hắn đang nghiên cứu các hạt giống và cách trồng, nghe tiểu Sầu thông báo hắn liền thu lại tất cả rồi đi ra ngoài.
Sau đó hắn liền đi đến quảng trường của thôn, lúc này trên quảng trường đã đứng đầy người.
Nhìn qua trang phục và thần thái của nhóm người này Khải Minh liền kinh ngạc, tuy trang phục vẫn còn tổn hại, vẫn có chỗ rách nhưng khí chất sáng ngời cũng những chiếc áo dài đẹp mắt nổi bật hẳn lên.
Nhìn nhóm người lúc này cùng lúc trước tựa như hai nhóm người hoàn toàn khác nhau.
— QUẢNG CÁO —
Một điều đặc biệt và cũng rất khí phái của nhóm người này, là tất cả đều mặt Áo Dài Cách Tân, cả nam lẫn nữ, tạo cho khung cảnh có một tính chất vô cùng đặc biệt.
"Tiểu Sầu, kiểm kê số lượng từng người, từng độ tuổi, tu vi của tất cả bọn họ." Hắn lại tiếp tục phân phó công việc cho tiểu Sầu.
Sau một thời gian dài kéo đến tận khuya, nhóm người tiểu Sầu mới hoàn thành công việc kiểm kê cho tất cả nhóm người, thấy trời đã quá khuya nên Khải Minh trở về phòng của mình, việc này để hôm sau hắn tính tiếp.
Nhóm người này thì tạm thời vẫn ở lại quảng trường, lập trại sinh hoạt qua đêm.
Mà thật ra với tu vi Linh Đan của Khải Minh, hắn thậm chí có thể thức làm việc liên tục mười ngày vẫn không hề hà gì, và nhóm người kia đều có tu vi nên thức cả đêm cũng không sao, nhưng thôi đành chịu.
Sáng hôm sau, khi mà ánh bình minh vừa ló dạng cũng là lúc thôn lại bị tấn công.
Phía bắc và phía nam là hung hãn nhất, tiếng yêu thú rên rỉ, tiếng vũ khí, mùi thịt cháy bay khắp cả thôn, tạo cho không gian buổi sáng thật khó chịu.
Riêng Khải Minh vẫn ngồi ngoài ban công phòng ngủ của hắn, vì phòng của hắn nằm trên tầng năm, tầng cao nhất của Ủy ban thôn nên vị trí hắn đang ngồi có thể nhìn khá rõ ràng chiến trường ở phía bắc thôn.
Hắn ngồi đó, ngắm cảnh phòng thủ rồi nhâm nhi một tách trà nóng, khung cảnh thật thoải mái dễ chịu.
Sau khi đám yêu thú kia bị phòng lũy diệt sạch, Khải Minh lại trở về với chuyện hôm qua.
Tính toán cho nhóm người này phải làm sao?
Hắn hiện tại đang rất thiếu người, vừa thiếu cho việc phòng thủ vừa thiếu cho canh tác nông nghiệp, nhưng dù gì cũng phải trang, phải kiếm chút gì mới được.
Tuy nhóm người này đối với hắn đặc biệt thân quen, nhưng dù sao cái gì cũng phải ra cái đó.
Khải Minh cầm lấy xấp giấy tờ trước mắt lên xem, đây chính là thông tin của nhóm người kia mà tiểu Sầu tìm hiểu và thống kê hôm qua.