Mục lục
Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giúp nhưng giúp thế nào?" Nghe tiểu Sầu nói như vậy, Khải Minh hắn cảm thấy cũng có lý, do đó hắn tiếp tục hỏi ý kiến tiểu Sầu.

"Về việc này đệ tử không thể đưa ra ý kiến tốt nhất được, bởi vì theo hướng nào cũng rất rắc rối, nhưng đệ tử có thể đưa ra hai ý, chưởng phái ngài cứ xem xem thế nào." Tiểu Sầu lắc đầu thở dài nói.

"Nói đi." Khải Minh lập tức tiếp lời.

"Trước mắt, chúng ta có thể đưa tất cả những người ở nơi này đến Đại Việt phái, thu nhận trở thành người của chúng ta, tuy nhiên việc này e rằng rất khó khăn, thậm chí có thể không được, chưởng phái cũng biết rồi đấy thôi, bọn họ thà chết chứ không rời đi, do đó khi chúng ta đưa ra lời khuyên bảo bọn họ bỏ thành mà đi, bọn họ có thể đồng ý không?

Ý thứ hai của đệ tử, chúng ta tạm thời cứ tiếp nhận nhiệm vụ từ Thuận Thiên tông, sau đó quyền sỡ hữu của cả thành liền là của chúng ta, đến đó chúng ta còn lo gì về những việc khác, chỉ là theo tình trạng hiện tại, điều này khá nguy hiểm, hơn nữa việc này sẽ tiêu hao một lượng rất lớn tài nguyên và vật lực, không chỉ vậy mùa đông chuẩn bị đến, số lượng tài nguyên đổ vào đây ắt hẳn không phải con số nhỏ." Tiểu Sầu vừa phân tích vừa suy xét hai ý nghĩ trên.

"Ừm, theo ý nào cũng rất khó, nhưng cứ..... thôi để nghĩ một lúc xem!" Khải Minh vuốt cằm, suy tư về những việc này.

Ngoài ra hắn cũng thấy vừa ngạc nhiên vừa rất lạ và kỳ hoặc, cái hệ thống kia chết rồi hay sao mà không hiện hồn tuyên bố nhiệm vụ, theo kịch bản và nội dung của những bộ truyện có hệ thống, chả phải đây là lúc phát ra một cái nhiệm vụ sao?

Một nhiệm vụ cứu lấy Long thành?

Nhưng thế quái nào không có chút tăm hơi gì?

Chẳng nhẽ.......

À mà thôi, nghĩ nghĩ một hồi hắn cũng thông suốt.

Cứu hay không cứu là do hắn, nếu cứ áp đặt bởi cái gì đó, và được trao đổi từ gì đó, thế thì cứu để làm gì, có ý nghĩa sao?



Mọi việc cứ làm trong tầm tay của mình, vừa người vừa sức, vừa đủ là xong.

"Được rồi, đến Phủ thành chủ xem." Tựa như đã quyết định tốt, Khải Minh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây.

"Chưởng phái, ý của ngài là....." Tiểu Sầu lập tức đứng dậy đi theo hắn.

Và thế, Khải Minh đi trước, đám người tiểu Sầu đi sau, hướng thẳng đến phủ thành chủ Long thành.

.........................

Phủ thành chủ Long thành!

Phòng hội nghị!

Khải Minh ngồi ngay chủ vị, sau lưng hắn là nhóm người tiểu Sầu đang đứng, trước mắt hắn là những người có quyền lực nhất Long thành.

"Tình hình của thành hiện tại ra sao?" Khải Minh không nhanh không chậm hướng đám người hỏi.

Đa số thông tin của thành này hắn lúc vào đã tìm hiểu rõ, vì thế phần giới thiệu quen biết lẫn nhau liền không cần thiết.

Tựa như thành chủ đã chạy, chỉ còn mỗi phó thành chủ, thất đại gia tộc giờ chỉ còn hai, tám vị tướng quân giờ còn được một,....... thân phận và tên gọi của bọn họ, tiểu Sầu cũng đã tìm hiểu rõ ràng.

Do đó, Khải Minh hắn chỉ muốn biết, thành trì này ổn hay không ổn, có tồn tại tiếp được không.

Về phần những người của Long thành kia, bởi vì thông tin trên bức thư, cho nên bọn họ cũng biết về nhóm người Khải Minh, từ thân phận đến quyền lực.

Biết rằng, với một thành trì như Long thành lúc toàn thịnh, một môn phái nhỏ bé như Đại Việt phái, căn bản không có quyền gì chiếm giữ quyền lực ở đây, nói thẳng ra muốn nắm giữ được một thành trì cấp thấp như Long thành, ít nhất thế lực ấy phải đạt đến nhị phẩm.

Nhưng do thời thế, tình hình phức tạp, cộng với có Lệnh từ Thuận Thiên tông phát ra, cho nên người của Long thành cũng chả có ý kiến gì, chứ nếu như lúc bình thường, chắc rằng bọn họ sẽ phản đối việc này đến cùng.

"Chưởng phái, theo tình hình hiện tại, e rằng, Long thành khó giữ được." Lâu Bất Định lắc đầu nói với Khải Minh, trong anh mắt của hắn tràn đầy vẻ thất vọng.

Lúc đầu, khi nghe được tin có sự giúp đỡ từ Thuận Thiên tông, trong lòng hắn liền xuất hiện một mồi lửa khát khao hy vọng, nhưng hiện tại cái hy vọng nhỏ bé kia đã dập tắt.

Với sự giúp đỡ từ một thế lực nhất phẩm mới thành lập chưa được một năm, thực lực của họ mạnh cỡ nào?



Không khéo cả thế lực nhất phẩm này cũng đi theo cát bụi với Long thành cũng nên.

"Hiện giờ Long thành chỉ còn hơn ba trăm thủ hộ quân, nếu tính cả những tu luyện giả trong thành tham gia vào, số lượng có thể chiến đấu chỉ đâu đó khoảng hai ngàn người, bảy ngàn người dân còn lại đa số đều là lão niên và tiểu hài tử, người yếu mệnh sức khỏe kém ra..... Tráng niên trung niên chỉ còn một ít, phần lớn bọn họ đều đã rời đi từ lâu, về phần tài nguyên đan dược vũ khí cũng chẳng còn bao nhiêu, thậm chí về sau chúng ta rất có thể đánh nhau bằng tay không cùng ngậm linh dược hồi phục."

"Còn thêm về những phàm nhân kia, lương thực cho bọn họ cũng đã cạn kiệt, lúc mọi người vào thành chắc hẳn đã nhận ra sự gầy gò của dân cư trong thành, đối với việc này chúng ta thật sự không còn cách nào, không biết bọn họ phải chống lại mùa đông này thế nào?"

"Mặt nguy hiểm, hiện giờ do kề cận mùa đông, yêu thú sẽ giảm tấn công đi một phần, nhưng chúng ta cần lưu ý một đợt tấn công cuối cùng sắp tới, bởi vì mùa đông đến lũ yêu thú sẽ rất khó tấn công chúng ta, cho nên bọn chúng sẽ dốc toàn lực tấn công một lần cuối cùng, lần này nếu chúng ta cầm cự được, vấn đề an nguy trong mùa đông sẽ tạm thời không cần lo lắng đến."

"Vậy, ý của chưởng phái thế nào?"

Đám người của Long thành liên tục nói, bọn họ vừa báo cáo từng chi tiết, vừa phân tích các mặt lợi hại trong đó.

Hiện giờ, Long thành đối mặt với hai mối hiểm nguy, một cái là từ yêu thú tấn công, do chưa thể phán đoán được, nên không biết được cấp độ thú triều của lần này.

Mối nguy thứ hai chính là sau thú triều, đây là về mặt sinh tồn, về việc kéo dài sự sống qua mùa đông khắc nghiệt.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là hiểm nguy thứ nhất, bởi vì nếu không thể chống lại thú triều, kịch bản thứ hai chắc hẳn không thể diễn ra.

"Được, ta cũng đã rõ ràng, hiện tại trừ những người đang có nhiệm vụ thủ hộ, ngươi gọi tất cả những người còn lại tiến về quảng trường của thành!" Sau khi nghe người của Long thành báo cáo, Khải Minh liền đối với Lâu Bất Định nói.

Tiếp đó, bọn họ lập tức liền chia ra làm việc, từng người một chia ra các hướng khác nhau để tập hợp người.

"Tiểu Hổ, ngươi mang đến Long thành năm trăm vị đệ tử, một ngàn thủ hộ quân, tiện thể mang theo vật tư tài nguyên gấp mười lần trên mỗi người.

Tiểu Ngưng phụ trách tiếp tục trấn thủ Đại Việt phái.

Đại trưởng lão phụ trách quản lý và trấn thủ Minh Việt trấn.

Trưởng Lão Hồng Tuyết và Yến Ngọc mang thêm đệ tử và dân công, phụ trách làm đường từ Đại Việt phái đi đến Long thành, đặc biệt cứ cách mười cây số làm một trạm gác, cách hai mươi cây số làm một doanh trại nhỏ, nhớ kỹ phải chú ý an toàn.

Tiểu Nhiên và tiểu Ánh phụ trách vấn đề hậu cần, sau khi đường được mở liền nhanh chóng vận chuyển các nhu yếu phẩm, đan dược, vũ khí, lương thực đến Long thành.

Tất cả nhanh chóng tranh thủ làm việc, không được để ra sai sót." Khải Minh liên lạc cho trưởng lão và các đệ tử, phân phó từng người từng việc.



Nói xong, hắn quay người nhìn qua cửa sổ của phủ thành chủ, hướng thẳng xuống quảng trường rộng lớn, nhìn đến những nhóm người đang dần dần tập trung lại.

Khi hắn nhìn đến từng người dân bên dưới, nhịn không được mà hắn nắm chặt vào bệ cửa, hít một hơi thật sâu, thở dài với tâm lý vô cùng phức tạp.

Tiểu Hổ: "Đệ tử nghe rõ!"

Tiểu Ngưng: "Đệ tử đã rõ!"

Ánh Nguyệt: "Ánh Nguyệt nghe rõ!"

Yến Ngọc:...

Hồng Tuyết:...

Tiểu Nhiên:...

Tiểu Ánh:...

...............

Nghe từng thanh âm trả lời qua lệnh bài, nhìn dòng người phía dưới kia, Khải Minh chỉ có thể lắc đầu, thầm nghĩ: "Mong bọn họ có thể đến đây nhanh một chút."

Tuyết cũng đã rơi lất phất, khí trời lại lạnh thêm, lòng người càng chìm sâu xuống đáy vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK