"Tiền? Chưởng phái đổi tiền làm gì? Lấy gì đổi?" Tiểu Sầu trả lời với vài phần kinh ngạc, đang yên đang lành tự nhiên chưởng phái cần đến tiền?
Với tình hình rối loạn như hiện nay, tiền đâu còn tác dụng đâu?
"Dùng Linh Thạch đổi." Khải Minh nhanh chóng đáp.
"Linh Thạch, chưởng phái....."
"Không cần hỏi nhiều, trả lời ta đi, việc cấp bách." Không đợi tiểu Sầu hồi âm, Khải Minh ngay lập tức cắt lời, hắn thừa biết tiểu Sầu muốn hỏi gì, nhưng vấn đề này cần trả lời sẽ rất phiền phức.
"Vậy,.... Chưởng phái đến những thành lớn, tìm các đại gia tộc hoặc đến những Tông môn để đổi, bọn họ lúc nào cũng cần đến Linh Thạch." Tuy rất thắc mắc cùng kinh ngạc khi nghe được Khải Minh có ý định đổi Linh Thạch ra tiền, nhưng dù sao hắn cũng không thể trái lời của chưởng phái.
Nghi hoặc, kỳ lạ, không thể hiểu được là những gì tiểu Sầu đang nghĩ đến trong lúc này.
Việc mà thái độ của tiểu Sầu như vậy cũng bình thường, ở thế giới này chỉ có dùng tiền đổi ra linh thạch, chưa từng có dùng linh thạch đổi ra tiền, căn bản đây là một việc làm ngu xuẩn.
Ngay cả phàm nhân có linh thạch, không dùng được bọn họ cũng không ngu ngốc đến việc đổi ra tiền, chỉ có đổi ra linh thảo linh dược hoặc đan dược kéo dài sức khỏe mà thôi, sự trân quý của linh thạch không phải thấp.
Tình trạng của Khải Minh chắc có lẽ là lần đầu tiên và duy nhất.
"Được rồi." Nghe được điều mình cần biết, Khải Minh liền kết thúc giao lưu, trở lại với việc lại động não.
Giữa cái thời tiết quái quỷ này, phải đi đâu để đổi tiền chính là câu hỏi?
Nhất định phải tìm biện pháp, lâu dài, thuận tiện, và thế là Khải Minh hắn lại có một sáng kiến mới.
.....................
Ba ngày sau, Đại Việt phái, bên trong căn nhà của Khải Minh.
"Thật không thể tin được, nếu biết vậy ta cần gì phải vừa Sầu vừa Đau Đầu?" Khải Minh ngồi nhìn số tiền trước mắt mình mà lảm nhảm.
Trước đây, vì vấn đề cần tiền nên hắn muốn đến nơi nào đó để đổi Linh Thạch thành tiền, nhưng do tình trạng thời tiết hiện giờ không được tốt, do đó muốn đến được nơi đổi tiền hắn cần phải có thêm trang bị hoặc đại loại vật gì đó để hỗ trợ, vì thế hắn cần trước một ít tiền khởi đầu.
Và thế, Khải Minh hắn liền kêu gọi xem người dân của Long thành còn giữ tiền đồng hay không, không ngờ rằng sau một ngày kêu gọi gom tiền, toàn bộ Long thành hắn gom được hai trăm mười triệu.
Ngày thứ hai hắn cũng làm tương tự như vậy ở Minh Việt trấn, kết quả đạt đến một con số không tưởng, gần mười tỷ đồng, đến ngày cuối cùng hắn nhận được gần năm tỷ ở Đại Việt phái.
Mà số tiền ở Minh Việt trấn và Đại Việt phái nhiều như vậy, cũng từ những người bên ngoài mang theo, nhiều nhất đều từ những người Nam Việt quốc, chỉ tiếc tài sản bọn họ mang theo vẫn là vật phẩm tu luyện nhiều hơn, nếu toàn mang tiền số tiền sẽ được tính bằng trăm tỷ.
"Tuy số lượng cũng nhiều, nhưng chưa đủ cho chuyện ở thế giới kia." Nhìn số tiền suy nghĩ, Khải Minh lắc đầu thầm than.
Quả thật, có đôi lúc rắc rối liên tục tràn vào chồng lên, việc này chưa xong liền đến việc kia.
Thời gian sau đó, Khải Minh liền mua một lượng lớn lương thực thực phẩm cùng vật dụng thiết bị phòng thủ, sau đó cho người chuyển đến Long thành, kết thúc mối lo về vấn đề lương thực lâu dài.
Ổn thỏa ở Long thành, Khải Minh liền chuyển qua vấn đề ở thế giới kia, nhưng trước hết hắn cần một khoản tiền rất lớn.
Mục tiêu để đổi tiền trước hết chính là Huyễn Nhân thành, trong đó Nguyễn Gia là nơi bắt đầu.
Khải Minh hắn chọn nơi này cũng có lý do, trước hết Nguyễn gia cũng là một gia tộc tam lưu, sánh ngang với thế lực tam phẩm, thứ hai thì nơi đây là nhà của tiểu Sầu, do đó.......... chắc ổn á.
Về phần tiểu Sầu cùng đoàn người thế giới kia, sau ba ngày tìm kiếm cứu nạn ở căn cứ, bọn họ cũng an toàn trở lại Long thành, tiểu Sầu sau đó cấp tốc trở lại Đại Việt phái để đi Huyễn Nhân thành với Khải Minh.
Đối với đoàn người kia, trong thời gian rồi bọn họ chỉ cứu thêm được mười ba người, hiện giờ được giao lại cho tiểu Hổ.
.............................
Huyễn Nhân thành!
"Chưởng phái, chúng ta trực tiếp đi Nguyễn gia hay sao?" Vào được thành, tiểu Sầu có hơi thấp thỏm lo lắng hỏi.
Ở Nguyễn gia, địa vị của hắn không được tốt cho lắm, vả lại hắn thường xuyên bị anh em gia tộc khinh thường bạo lực, do đó dù hiện giờ trở thành sáng ngang cường giả gia tộc, bóng ma tâm lý của hắn vẫn không thể xóa mờ.
"Đi, đi chứ, sợ đếch gì?" Nhận ra thái độ khác thường của tiểu Sầu, trong lòng Khải Minh liền lập nên một kế hoạch.
Trước bận trước bận sau, quên mất việc riêng của các đệ tử con cưng.
Dù gì cũng là chưởng phái, chí ít hắn cũng cần quản quản đòi tí quà.
"Thực lực Nguyễn gia thế nào, ai mạnh nhất và có tu vi gì?" Biết người biết ta, trách để lật xe, vì thế trước hết Khải Minh cần phải tìm hiểu thông tin.
"Nguyễn gia có thực lực sánh ngang thế lực tam phẩm, người có tu vi cao nhất chính là lão tổ với Hóa Thần hậu kỳ, có hai vị Hóa Thần sơ kỳ thái trưởng lão, gia chủ có tu vị Linh Đan đại viên mãn đỉnh phong, ngoài ra tổng có hơn một trăm năm mươi vị Linh Đan, hơn một ngàn Ngưng Đan, số lượng thành viên gia tộc khoảng một trăm ngàn người." Tiểu Sầu sau khi nghĩ một lúc liền nói.
"Ngoài ra đệ tử còn từng nghe nói, Nguyễn gia có một bộ phận cường giả ở trong tối không lộ diện, cụ thể vẫn không rõ ràng cho lắm." Tiểu Sầu tiếp tục bổ sung.
"Được rồi." Nghe đến đây, Khải Minh liền động não suy nghĩ.
Nếu vậy muốn lật Nguyễn gia có vẻ hơi khó, hắn mới Hóa Thần trung kỳ, một đánh ba căn bản không lại a.
Vượt cấp chiến đấu?
A, nói ai a, nói hắn thì thôi đi.
Tuy có thể nha, nhưng hắn không dám dùng mạng ra thử.
'Sợ đếch gì, đánh không lại liền chạy, nhưng trước hết phải hòa bình trao đổi cái.' Khải Minh âm thầm nghĩ đến.
Về việc tại sao hắn có tu vi đến Hóa Thần trung kỳ, đơn giản là nạp vip thôi.
Và qua quãng thời gian tiêu, giờ hắn chỉ còn khoảng năm tỷ, căn bản kiếm tiền thì chậm mà tiêu nhanh vô cùng.
......................
Nguyễn gia, phòng nghị sự, nghị sự lần ba tại gia!
Lần một Lần hai làm gì, thôi bỏ đi, nhìn Lần ba thôi.
"Gia chủ, lần này chúng ta phải có quyết định, hai lần trước lấp được nhưng lần này hơi khó." Đại trưởng lão Nguyễn gia nhìn về thân ảnh ở chủ vị nói.
"Việc này phải làm thế nào mới được?" Gia Chủ Nguyễn gia trả lời với giọng lạnh tanh vô tình, với thái độ này rõ ràng hắn không quan tâm đến việc vừa nói.
"Qua lợi và hại, gia chủ nên làm theo những gì chúng ta từng bàn trước đó, như vậy vẫn có lợi cho tất cả." Nhị trưởng lão cười vuốt râu phát biểu.
"Ta đồng ý!" Tam trưởng lão thêm lời.
"Ta cũng đồng ý."
"Ta cũng vậy!"
...........
Vô số lời đồng ý được đưa ra, tựa hồ tất cả đều thỏa hiệp một vấn đề gì đó mà không ai phản đối.
"Được rồi, cứ làm như vậy!" Qua ý kiến của tất cả những người ở đây, gia chủ Nguyễn gia phát ra một câu nói rồi lui khỏi đây, ánh mắt của hắn phát ra một vòng ngoan lệ rồi trở lại với vẻ thờ ơ, tựa hồ Vô tình Vô cảm.
.................
Trở lại với Khải Minh và tiểu Sầu, lúc này bọn họ vẫn chưa đi đến Nguyễn gia, mà là thay đổi đến một quán ăn trên đường, lên tầng ba quán ăn và nhìn xuống một khoảng đất trống đầy nạn dân bên dưới, hai người bọn họ chỉ biết nhìn thế và cảm thán trong lòng.
Tuy biết rằng khắp nơi hiện giờ đâu đâu cũng bị thú triều tấn công, vì thế đâu đâu cũng có nạn dân, nhưng nhìn về số lượng nạn dân không phải số ít, cùng với đó là thái độ của người dân và các gia tộc trong Huyễn Minh thành, Khải Minh cùng tiểu Sầu tuy hận nhưng lại không thể làm gì.
Thấy những nạn dân bị đói xin ăn khắp nơi, nhưng căn bản không ai chịu bố thí, thậm chí còn bị mắng hoặc đánh đập ngược lại, ngoài ra bọn họ còn bị những người trong thành ghét bỏ, ý đồ muốn đuổi bọn họ ra khỏi thành, một số quyền quý khác đến đây để mua nô lệ, mạng người......
Nhìn qua, chỉ thấy xót.... muốn giúp, nhưng.....
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "