"Đây?" Nhìn về phía bình địa thị trấn Ninh Quân, Khải Minh phát hiện một nhóm người đang cố gắng tìm kiếm gì đó.
Khải Minh quay qua phân phó cho những người khác các công việc cần thiết hiện giờ, một bộ phận bắt đầu khơi thông tuyến đường, một bộ phận khác cùng hắn đi vào thị trấn Ninh Quân xem xem.
Vào đến thị trấn Ninh Quân, nơi này hiện hữu ra là một không gian bao trùm đầy tang thương, nhìn khắp nơi đều là phế tích bị vùi lấp, không vật gì có thể đứng vững với sự càn quét của thảm họa, qua tất cả Khải Minh chỉ có thể thở dài trầm lặng.
Thảm họa, rất khó chống lại!
Không có gì nhiều cần phải nói, Khải Minh vừa đến liền lập tức tiến vào quá trình tìm kiếm, về việc nhóm người ở đây, bọn họ đều là những người may mắn sống sót, hiện giờ đang cố gắng tìm kiếm người thân bạn bè ở bên dưới.
50 giờ kể từ sau thảm họa động đất!
Lúc này đường đã được lưu thông, mặc dù chỉ mới thông được khoảng cách một chiếc xe đi qua, nhưng thời gian không chờ người.
Tuy rất nguy hiểm khi di chuyển, nhưng cũng bắt buộc phải đi.
Rời khỏi thị trấn Ninh Quân không bao lâu, đoàn người của Khải Minh tiếp tục bị đất đá cản đường, khiến cho lộ trình càng thêm gian nan, trắc trở, thời gian lại không đợi bất cứ ai.
Về việc cứu giúp vừa rồi, trong khoảng thời gian này nhóm người bên Khải Minh cứu được 102 người may mắn sống sót, tìm thấy hơn ba ngàn bộ thi thể.
Hơn ba ngàn là một con số có vẻ nhiều, nhưng với dân số của thị trấn Ninh Quân, đó chỉ là một phần.
Thị trấn Ninh Quân có dân số hơn hai mươi ngàn người, qua đó có thể biết, phía dưới đống đất đá ấy còn bao nhiêu?
Dù rời khỏi thị trấn Ninh Quân, Khải Minh cũng để lại một bộ phận người cùng trang thiết bị, tiếp tục tìm kiếm nơi này.
.............
Đến giờ thứ 67 sau khi xảy ra thảm họa, Khải Minh cùng đoàn của mình mới đến được thành phố Tịnh Biên.
Sau khi quan sát sơ qua, thành phố Tịnh Biên không bị ảnh hưởng bởi sạt lỡ đất đá, ảnh hưởng duy nhất của thành phố này là từ những công trình nhà cửa.
Dù thời gian hiện tại là năm 1970, nhưng xét theo nhiều khía cạnh khác nhau, văn minh đô thị của những thành phố trên thế giới này nói chung, Đại Việt nói riêng, đều có thể so sánh như năm 2000 ở địa cầu.
Những căn nhà hai ba tầng, chung cư to lớn, những công trình đồ sộ, ở thành phố Tịnh Biên đều có.
Do đó, phế tích để lại của nơi này chính là những đống đổ nát bê tông cốt thép, những hình ảnh đầy sự đau thương.
Nhìn những người còn sống sót đang cố gắng tìm kiếm người thân trong vô vọng, thậm chí có những người gần như kiệt sức, nhưng họ không hề bỏ cuộc, vẫn lật tung từng mảnh đá vụn, từng tấm ván, tấm tôn, miếng ngói,....... vừa kêu gào nỉ non, với hy vọng có một phép màu nào đó xuất hiện.
"Mọi người lập tức xây dựng một trại doanh dã chiến ở nơi này, sau đó chia ra các nhóm tiếp tục đi làm việc!"
"Một nhóm bắt đầu triển khai tìm kiếm với tốc độ tối đa, phía bên máy móc sẽ hỗ trợ mọi người, trước hết ưu tiên dọn dẹp ra một con đường hướng ngay trung tâm thành phố."
"Nhóm thứ hai tiến hành mang theo lương thực, đi trợ giúp những người còn sống sót, đã qua mấy ngày chắc bọn họ cũng đói rồi, sau khi trợ giúp bọn họ khỏe lại, thấy ai có đủ sức khỏe, chúng ta lập tức nhờ họ hỗ trợ cho mình."
"Nhóm cuối cùng chia làm hai, một nửa ở lại trại doanh để cứu chữa bệnh nhân, nửa còn lại chịu trách nhiệm vận chuyển người bị thương đến đây."
Tìm được một khu vực trống trải bên cạnh thành phố, xung quanh cũng không có núi cao gì, vì thế Khải Minh liền quyết định lập tạm một cái doanh trại dã chiến ở đây.
Khải Minh cũng nhanh chóng phân phó những công việc cần thiết cho bọn họ, tuy hiện giờ lượng người làm không đủ, nhưng hắn tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có rất đông.
Và như thế, công cuộc tìm kiếm cứu nạn cứu hộ diễn ra một cách nhanh chóng, cứ mỗi lần phát hiện một người may mắn sống sót, những người tìm kiếm đều vui mừng hoan hô, trông y như rằng bọn họ vừa nhặt được vàng.
Ngoài ra, khoảng ba tiếng sau, một đoàn người rất đông khác tiến đến, sau khi hội họp bàn luận, tất cả đều gia nhập vào đoàn người của Khải Minh.
Những người kia cũng không phải ai khác, bọn họ đều là những tân binh chiến sĩ giải phóng quân, tên gọi quân đoàn Hà Giang, thuộc quân khu Tây Bắc.
Bởi vì quân đoàn Hà Giang đóng quân tại một cao nguyên đá bằng phẳng, trại doanh cũng là lều trại tạm thời, do đó, sau khi động đất xảy ra, quân đoàn này không có tổn thất gì nhiều.
Khải Minh còn nhìn thấy, khi mà quân đoàn Hà Giang đến, bọn họ còn mang theo lương thực quân nhu, số lượng tuy không nhiều nhưng đây chính là tấm lòng của cả quân đoàn.
...................
Thảm họa động đất này, không chỉ toàn bộ Đại Việt, mà còn rất nhiều nơi trên thế giới đều biết đến, vô số những đoàn thiện nguyện cùng đoàn cứu trợ nhân đạo, cả ở Đại Việt và thế giới, đều tiến đến vị trí thảm họa cứu giúp.
Kinh Thành Kim Long!
Lúc này, tại Thủ Đô ai cũng đã biết đến sự kiện thảm họa kia, việc này gây nên hoang mang cùng sợ hãi cho những người hiểu đến tình trạng ở đó.
Những người không rõ ràng, nhưng sau khi xem từ báo chí hoặc trong radio, bọn họ cũng biết đến rằng bên kia chết rất nhiều người.
Về việc trước đây Khải Minh làm ở bến cảng Điện Biên, lúc này cũng bắt đầu nhen nhóm lên.
"Mấy bác biết gì không, mấy ngày trước tôi thấy một đoàn xe vô cùng nhiều, mấy chiếc xe kia chiếc nào cũng đẹp, bóng loáng nhìn rất thích!"
"À, tôi cũng thấy, nghe đâu là một đoàn thương nhân nước ngoài ở phương nam, bọn họ đến để hỗ trợ ở Hà Nam gì đó."
"Thì ra là vậy!"
"Nhưng số lượng cũng quá nhiều đi, không biết bên trong mấy chiếc xe tải màu bạc đó chở gì nhỉ?"
.................
Vô số lời bàn tán diễn ra khắp mọi ngóc ngách trong thủ đô, có kính ngưỡng, tôn kính, cảm ơn, tự hào, trách cứ,....... có cả trào phúng và đố kỵ.
Trào phúng và đố kỵ, hai điều mà ở bất cứ thế giới nào, bất cứ thời đại nào cũng không thể thiếu, những người này khi thấy người khác tốt hơn mình, giỏi hơn mình, làm được điều mà chính mình không làm được, bọn họ từ từ sẽ sanh ra đố kỵ, kế đó sẽ trào phúng những việc này một cách thóa mạ nhất.
Bản chất luôn luôn là vậy!
Một tòa biệt phủ trong thủ đô!
"Những thông tin này là thật?" Sau khi xem xong hồ sơ trên tay, một người trung niên nam tử với vẻ mặt gian xảo nhìn về thanh niên ở kế bên hỏi.
"Đúng vậy, tất cả đều là sự thật, hơn nửa một điều kỳ lạ là chúng ta không tìm được bất kỳ thông tin nào của quốc gia này." Người thanh niên kia dùng giọng điệu khó hiểu trả lời.
"Mặc kệ, hiện tại chúng ta đang khó khăn về vật tư, cháu lập tức dẫn người tiến đến đó, có bao nhiêu vật tư thiết bị liền lập tức cưỡng ép trở về." Người trung niên nam tử sau khi suy nghĩ một lúc lại nói.
"Nhưng chẳng may bọn họ không chịu?" Thanh niên lo lắng, ậm ừ hỏi thêm.
"Không chịu liền cưỡng, cứ tạo ra một đống tội danh là được, dùng bất kỳ thủ đoạn nào, mong cho đám người đó phản kháng, lúc đó chúng ta có đủ điều kiện để đàn áp, về phần người dẫn đầu...... có thể bắt lại mang về đây là việc tốt nhất, mà ta thật không hiểu, vật tư nhiều như vậy tại sao không làm một phú hộ rồi hưởng giàu sang phú quý, đi giúp đỡ đám hạ lưu hạ đẳng kia để làm gì, tên đó muốn làm thánh mẫu hay sao, ngu xuẩn!" Nam tử trung niên dùng ánh mắt ác độc nói, câu câu hắn nói đều hiện đầy vẻ trào phúng.
"Cháu đã hiểu rồi!" Thanh niên gật đầu rồi hướng phía ngoài bước đi.