Sau đó Khải Minh trồng tất cả mọi thứ ở xung quanh cây cổ thụ, riêng một ít sen có ngoại hình đẹp và Tre Bụi Vàng hắn trồng ngay cửa chính của môn phái.
Nhiệm vụ vẫn không thể hoàn thành ngay, cho nên hắn cũng mặc kệ mà chuyển sang tìm kiếm các vật phẩm để giao nộp cho Thuận Thiên Tông.
Mỗi tháng, môn phái của hắn phải giao nộp cho Thuận Thiên Tông:
1. Một con Cự Ngưu, yêu thú nhất giai sơ kỳ.
2. Một con Cự Ngạc, hung thú cửu giai hậu kỳ.
3. Sáu con Huyết Lang, hung thú thất giai.
4. Mười hai con Linh Thố, hung thú lục giai.
5. 10 cây linh dược nhất phẩm.
Nếu tính ra về thực lực, những thứ cần giao cũng không khó khăn lắm trong việc tìm kiếm và thu lấy.
"Môn phái giờ chỉ có ba tên đệ tử, một tên phải canh giữ môn phái đề phòng có khách hoặc ai đến xin gia nhập, một tên phải đến Thôn Minh Việt thủ hộ, một tên lại phải chăm sóc vườn thực vật phía sau..... Ay za, tính ra nhiệm vụ thu thập này chính mình phải tự làm lấy rồi." Khải Minh vỗ vỗ trán cười khổ.
Quả thật phải tìm thêm đệ tử mới được, nếu không hắn sẽ bận đến phát điên.
Sau khi bàn giao mọi thứ lại cho ba tên đệ tử, hắn chính thức bước chân vào con đường một là sống trở về, hai là tiếp tục xuyên không.
Lần này nơi hắn đi là một sâm lâm cách Đại Việt phái khoảng 50 kilomet về phía tây, một sâm lâm rất rộng lớn với cái tên, Sâm Lâm Trường Hoàng.
Sâm Lâm Trường Hoàng là một trong 12 sâm lâm nguy hiểm bậc nhất Đại Lục, nó là nơi tồn tại từ những thứ đáng sợ nhất cho đến kinh khủng nhất.
Sâm Lâm này có diện tích khoảng vài trăm triệu kilomet vuông, là một trong những nơi phát động thú triều khủng khiếp nhất trong ba Vương Quốc ở đây.
"Đậu nó, đường đi gì mà xa kinh khủng khiếp, ước gì có chiếc máy bay ở đây!" Khải Minh vừa trèo đèo lại gặp núi, vừa băng suối lại gặp rừng nên càu nhàu tỏ vẻ bực bội.
"Ai đó?" Bất chợt hắn phát hiện có tiếng sột xoạt ở phía sau liền cảnh giác quay lại.
'Ư... '
Sau đó là thân ảnh của một thiếu nữ xuất hiện, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, tuổi tác ước chừng khoảng hai mươi.
Qua đánh giá tình hình sơ bộ bằng mắt thường, hắn cũng rõ ràng được tình hình của vị thiếu nữ này.
Lúc này quần áo của nàng đã thẫm ướt một màu máu, chỉ là không biết máu của nàng hay của ai khác.
Ngoài ra trên thân thể nàng cũng có vô số vết thương, một vết thương vừa sâu vừa dài nằm ngang cánh tay của nàng, một vết thương tựa như bị vật gì đó rất nhọn đâm vào ở ngay vùng bụng nàng, đặc biệt nhất là một vết thương đầy máu nằm ngay trên má nàng, nhìn rất khủng khiếp.
Hắn cũng cảm nhận được khí tức của nàng đang càng lúc càng yếu, sinh mệnh nàng có thể kết thúc bất kỳ lúc nào.
Khi nàng nhìn thấy hắn liền dừng lại, một tay giữ vết thương ở bụng, tay còn lại cầm một thanh kiếm chống đỡ thân thể mình, ánh mắt đề phòng nhìn Khải Minh.
'Cái đinh gì, sao lại có người bị thương ở đây?' Khải Minh thấy kỳ lạ nên tự hỏi.
"Cô nương, ta là người qua đường, có gì từ từ nói!" Hắn cảm thấy có chút nguy hiểm từ trên người nàng nên lập tức lùi về sau ba bước.
Bỗng bất chợt nàng ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn thấy vậy cũng không nói gì, tựa như không thấy thiếu nữ này mà tiếp tục vạch rừng tìm đường đi tiếp.
Nhưng sau một lát hắn cũng quay trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
"Nên cứu hay không cứu đây?" Khải Minh lầm bầm, trong đầu hắn bắt đầu tranh đấu hai vấn đề này.
Sau một hồi đắn đo tầm nửa tiếng, hắn cũng đành bế nàng lên.
"Cô nương, thứ lỗi!" Hắn nhìn nàng nói một câu liền nhanh chóng rời khỏi đây.
.............
Trong một hang đá trên rìa của một vách núi treo leo.
"Đậu phộng, Liệu Thương đan không giúp được nàng xoá đi những vết sẹo này sao?" Khải Minh nhìn những vết thương trên người nàng mà tranh luận với tiểu Thê Tử.
{Liệu Thương đan chỉ dùng để khôi phục thương thế, chỉ có Hồi Xuân đan hoặc Dưỡng Nhan đan mới có thể xoá đi vết sẹo thưa ký chủ, nhưng theo tình hình tài chính hiện tại, ký chủ ắt hẳn sẽ không mua nổi một trong hai loại đan dược này, cho nên tiểu Thê Tử đề nghị ký chủ mua Dưỡng Nhan tán để sử dụng!} Rất nhanh tiểu Thê Tử liền nói rõ cho hắn.
"Dưỡng Nhan tán sẽ có tác dụng sao?" Hắn lại hỏi tiếp.
{Dưỡng Nhan tán chỉ có thể làm mờ vết sẹo 55%, không hoàn toàn loại trừ hết!} Tiểu Thê Tử lại nói thêm.
Nghe vậy hắn lại nhìn về phía nàng, nhìn qua bộ dáng của thiếu nữ này, nàng ta ắt hẳn là một Tuyệt Sắt Giai Nhân, nhưng bây giờ với những vết sẹo kia......
Hắn cũng không thèm nghĩ nhiều mà tiến vào cửa hàng hệ thống mua Dưỡng Nhan tán.
"Cái..... Thuốc này là phải bôi trực tiếp à?" Khải Minh ngơ ngác nhìn hướng dẫn sử dụng.
{Đúng vậy ký chủ!} Tiểu Thê Tử chỉ trả lời duy nhất một câu rất gọn rồi lại im lặng.
Hắn ngay lập tức nhìn về vị thiếu nữ kia, tâm thần oanh tạc chửi bới 21 đời tổ tiên nhà họ đậu.
Hắn thừa biết rằng, mọi chuyện nếu cứ theo sự sắp xếp như những vị nhân vật chính khác, cuộc sống sau này của hắn sẽ sống dở chết dở, băng giá giáng lâm.
Hiện tại chưa biết người trước mắt này là ai, có tu vi gì, thực lực phía sau thế nào....
Có gia thất phu quân gì chưa các thứ?
Hắn biết thế giới này toàn chơi bằng luật rừng, và cái luật mạo phạm nữ nhân không hề nhẹ.
Hắn sợ bị chém khi cố làm người tốt, bị...... các thứ máu chó khác nhau.
"Thôi kệ vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, a di đà phật!" Hắn mặc niệm trong lòng, xua tan tạp niệm sau đó tiến vào quá trình bôi thuốc cho thiếu nữ này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bóng tối dần dần xâm chiếm thế giới, tao nên một màn đêm mờ ảo...
Trăng khuyết, sao sáng....
"Cô nương, tỉnh rồi?" Khải Minh một bên nướng thịt, một bên quan sát trạng thái của vị thiếu nữ này.
"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Nàng ta tuy còn yếu nhưng vẫn cố ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh rồi sau đó nhìn hắn, nàng cũng không quên nói một câu mà bất cứ người nào cũng phải nói một lần trong tình trạng này.
"Ta là.....!" Sau khi trải qua một thời gian dùng miệng lưỡi, Khải Minh hắn cũng giải thích rõ ràng cho vị thiếu nữ này, từ lúc nhìn thấy nàng cho đến cứu nàng và bây giờ.
"Ngươi đã thấy hết?" Sau khi nghe xong nàng liền hỏi một câu chả liên quan mấy.
"Ách, chỉ một chút da lông mà thôi,....!" Khải Minh vô tư đáp lại.
Ngay sau đó hắn liền nhận lấy một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người nàng phủ tới, cỗ sát khí này mạnh đến nỗi khiến hắn không thở nổi, cùng với đó là một áp lực rất khó chịu.
"Cô nương, bình tĩnh, bình tĩnh, ta thề là ta chưa hề nhìn thấy bất cứ thứ gì không nên thấy." Khải Minh chảy mồ hôi đầm đìa, tâm trạng hoảng loạn cố gắng giải thích, hắn lúc này đã biết rằng vị thiếu nữ này không phải dạng vừa, là một tồn tại vô cùng kinh khủng.
"Hừ." Sau đó nàng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thu sát khí cùng áp lực trở về.
"Cô nương....." Khải Minh quan sát bộ dáng của nàng, khi nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn quan sát mình cũng không nói gì mà nhắm mắt khôi phục.
Hắn nhìn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch liền tỏ vẻ khó hiểu, chỉ toả ra chút khí thế mà tổn hại đến vết thương cũ rồi sao?
"Tiểu Thê Tử, người này là ai thế?" Thấy vậy hắn cũng không tiếp tục cố gắng trò chuyện mà hỏi tiểu Thê Tử.
{Ký chủ không đủ quyền hạn để biết, nếu ký chủ muốn biết thì phải mua thông tin tìm hiểu từ hệ thống, qua xác minh thân phận của người này có giá trị tính bằng tiền đồng là 1 triệu đồng, thông tin số tuổi có giá trị 100 ngàn đồng, tu vi 100 triệu đồng.} Tiểu Thê Tử ngay lập tức trả lời. Ủ𝒏g hộ chí𝒏h chủ vào 𝒏ga𝘺 ﹙ 𝑻RUM 𝑻RU𝑌Ệ𝐍.V𝐍 ﹚
"Ặc, 10 ngàn ta còn không có, ở đâu ra tiền triệu!" Khải Minh nghẹn họng nhìn hệ thống.
{Nhưng do bị tấn công, nên ký chủ có thể tìm hiểu thông tin tu vi tiếp nhận từ Hệ Thống, theo dò xét, khí thế tấn công ký chủ lúc nãy có tu vi Linh Đan cảnh đỉnh phong!} Tiểu Thê Tử lại tiếp tục nói.
"Định mệnh, Linh Đan đỉnh phong, có nhầm không vậy, nàng đang bị thương ấy, bị thương như vậy mà còn khí tức Linh Đan, nếu nàng khôi phục hoàn toàn sẽ có tu vi gì?" Khải Minh ngơ ngác nhìn nàng, tâm lý muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.