Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

112: Thành Công


“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng”.

Hai tay Diệp Thần Phi hoán đổi, hàng chục tỷ thiên đạo thạch lập tức biến thành một vòng xoáy siêu lớn.

Sau đó, thu nhỏ về hướng vị trí trung tâm nhất!
Một lát sau, tất cả thiên đạo thạch biến mất hoàn toàn.

Biến thành một chiếc nhẫn màu trắng tinh xảo, rơi vào lòng bàn tay Diệp Thần Phi.

“Gọi ngươi là nhẫn thiên đạo đi”.

Diệp Thần Phi liền đặt một cái tên, sau đó đeo chiếc nhẫn thiên đạo lên tay.

Lập tức, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa, huyền ảo.

Dường như lúc này, hắn lắc người biến thành một vị thiên đạo du ngoạn.

“Thử xem sao”.

Diệp Thần Phi đeo nhẫn thiên đạo, đến trước kết giới.

Hít sâu một hơi, hắn đưa bàn tay ra thò vào trong thế giới.

Khi hắn xuyên qua kết giới, cuối cùng không thấy bị tan vỡ.

Một tia lưu quang từ trong nhẫn thiên đạo lưu chuyển ra gắn lên tay của Diệp Thần Phi.

Nó đã bảo vệ Diệp Thần Phi.


À không, nó bảo vệ thế giới này, không bị Diệp Thần Phi làm hại.

Diệp Thần Phi phấn khởi, bước ra một bước, cả cơ thể trượt vào bên trong kết giới.

Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cuối cùng Diệp Thần Phi thuận lợi tiến vào.

“Thật không dễ dàng”.

Diệp Thần Phi nhìn nhẫn thiên đạo trên tay, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chỉ tiếc rằng bên trong thế giới này, hắn chỉ có thể yếu như thiên đạo.

“Mau chóng đi xem mấy đứa Diệp Hiểu Hiểu có làm bừa hay không thì hơn”.

Đỉnh núi cao Thanh Cổ.

Xe lừa vẫn ở chỗ cũ.

Bỗng nhiên, một bóng hình xuất hiện trước xe lừa.

Con lừa già gày trơ xương lập tức hí lên.

Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ra từ trong xe.

Khi nhìn thấy Diệp Thần Phi, cô bé hơi mất hồn.

“Ô, rất tốt, lần này cháu lại nghe lời như vậy, không chạy ra ngoài vòng tròn”.

Diệp Thần Phi còn chưa nói xong, một bóng hình nhỏ nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn.

“Cháu tưởng người không quay về nữa rồi”, Diệp Hiểu Hiểu mếu máo nói.

“Suýt nữa là thế, nhưng vẫn không làm khó được ta”, Diệp Thần Phi cười nói.

Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm cánh tay của Diệp Thần Phi, càng lúc càng chặt.

Cảm nhận được cảm xúc của cô bé, Diệp Thần Phi khẽ thở dài, cười nói: “Ta nhớ, lần trước ngươi ở trong Mông Hư Giới một tháng, cũng không như vậy”.

“Đó là vì người quay lại đúng thời gian”, Diệp Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói.

“Cái gì?”
Diệp Hiểu Hiểu bỗng buông tay ra, trừng mắt nhìn Diệp Thần Phi: “Cháu nói, sau này người rời đi, có thể cho thời gian cụ thể không, nói sẽ nhanh quay về, bọn cháu đã đợi hơn nửa tháng rồi đấy!”
Thấy Diệp Hiểu Hiểu bỗng nổi giận bừng bừng, Diệp Thần Phi sững người, nha đầu này bám dính lấy mình từ lúc nào vậy?
Hắn vuốt mái tóc màu tím đỏ của Diệp Hiểu Hiểu, cười nói: “Được, ta hứa với cháu, sau này nếu rời đi, nhất định sẽ cho cháu thời gian chính xác”.

“Thế nào?”
Diệp Hiểu Hiểu chu miệng: “Vậy còn tạm”.

Sau đó, cô bé quay đầu nhìn thấy Cốc U Lan từ trong xe đi xuống, nói: “Người không biết nơi núi cao hoang dã này đã dọa U Lan sợ thành thế nào đâu”.

Cốc U Lan:
Được, tỷ lớn hơn, tỷ nói gì thì là thế ấy.

“Được rồi”.

Diệp Thần Phi cười: “Lần này tính hết lên ta”.

“Chẳng phải cháu thích chơi à, ta hứa với cháu, hành trình sau đây, không hạn chế cháu, muốn chơi gì thì chơi”.

Diệp Hiểu Hiểu lập tức nhảy nhót vui mừng.

Nhìn cô bé đáng yêu này, Diệp Thần Phi không hỏi cảm thán.

Tốn biết bao nhiêu công sức quay về, rất đáng.

Còn về kẻ đứng đằng sau đó.

Ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.

Núi cao rừng sâu.

Núi rừng nơi này như đao, đâm thẳng lên trời, cao mấy trăm trượng.

Hình như không có loài người nào từng đến nơi này, tất cả đều giữ hình thái nguyên sơ nhất.

Trong đó có một ngọn núi còn cao hơn lớn hùng vĩ hơn những ngọn khác.

Trên đỉnh núi có một đầm nước xanh biếc.

Bên đầm nước có một con sư tử màu xanh, nhắm mắt đang ngủ say.

Bỗng nhiên, tai nó dựng lên, quay đầu nhìn lên bầu trời phía Nam.

Một luồng dao động cường mạnh đang nhanh chóng xông về phía bên này!
Con sư tử màu xanh lập tức bỏ dậy, mắt nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi.

Từ khí thế truyền đến đó, hình như không yếu hơn mình, hơn nữa còn rầm rộ phô phương, không hề che đậy.

Nó muốn khiêu chiến địa vị của mình sao?
Khí thế mạnh mẽ lập tức bùng lên từ trên người sư tử màu xanh, nó dựng đứng bộ lông cuồn cuộn, tức giận phì phò.

Là ai? Dám khiêu khiêu khích ở địa giới này.

Một lát sau, một bóng hình đầy màu sắc xuất hiện trong tầm mắt.

Trông có vẻ giống một con chim.

Sư tử xanh sững người, phun ra hai luồng hơi thở rực lửa trực tiếp làm tan chảy đá dưới chân.

Nó nhận ra con chim khí thế bừng bừng đó chính là Loan Điểu bảy màu, kẻ thù không đội trời chung của mình ở cách nơi này hơn trăm dặm!
Thấy Loan Điểu bảy màu nhanh chóng ép gần, càng lúc càng hiện to trong tầm mắt, sư tử xanh ưỡn ngực, lông bay bay, ngửa cổ lên trời gầm lớn với Loan Điểu!
Sức mạnh to lớn bùng nổ trên đỉnh núi, mây trắng và sương mù xung quanh đều bị nổ ra một đường vòng cung đường kính mấy kilomet.

“Ngao!”
Nó trút cơn giận của mình.

Nhưng bỗng nhiên, nó cảm thấy môi trường xung quanh hơi kỳ lạ, mùi hương cây cỏ biến mất, chỉ có hương thơm thoang thoảng.

Sư tử xanh mở to mắt, khuôn mặt của loài người xuất hiện trước mặt nó.

“Meo?”
Một nắm đấm lớn phóng to trong mắt nó.

.

113: Đều Là Tiểu Ma Nữ


Rầm một tiếng, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết.

“Đại bá, đó là cái gì thế?”

Trên bầu trời là Loan Điểu bảy màu, giọng một cô gái bỗng chốc vang lên.

Cô gái với mái tóc dài màu đỏ tím nhảy ra từ dưới thân Loan Điểu.

Đó chính là Diệp Hiểu Hiểu.

Cô bé không ở trên người Loan Điểu, mà đang bám lấy móng vuốt của nó, cứ thế lắc lư giữa không trung, lắc qua lắc lại.

Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp buông tay ra, một vòng tròn màu xanh xuất hiện dưới chân.

Chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt Diệp Thần Phi.

Diệp Thần Phi vẫn bận rộn đỡ chiếc xe lừa, hắn tiện tay ném con sư tử đã chết ngất sau lưng vào, thản nhiên nói: “Đây là Thanh Sư Thương Cổ, yêu thú bát phẩm, tương đương với một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ”.

“À”.

Diệp Hiểu Hiểu à một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thanh Sư Thương Cổ đã trở nên nhỏ bé, trông có chút đáng yêu, bị Cốc U Lan trong xe đâm một dao vào cổ họng.

“Dùng cách ta đã chỉ cho cô ấy, cẩn thận một chút nhé”.

“Loại sư tử này có thịt rất ngon, cả trên cả dưới đều là bảo bối cả đấy”, Diệp Thần Phi nói.

“Dạ, lão gia”.

Cốc U Lan rút đao nhỏ ra, máu tươi phun mạnh, nhưng nhanh chóng được cô bé dùng một cái bình nhỏ hứng lại.

Con dao nhỏ này là thứ Diệp Thần Phi luyện chế riêng cho Cốc U Lan, dù là thứ cứng rắn hay dai đến mức nào cũng có thể cắt đứt.

Cốc U Lan đưa ngón tay vuốt lấy giọt máu tươi trên thân dao, sau đó cho vào miệng.

Ánh mắt cô bé lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.

Nhìn hai người trước mặt, Diệp Hiểu Hiểu không nhịn được rụt cổ lại.

Quá tàn nhẫn, sư tử đáng yêu như vậy cơ mà.



Nhưng nhớ tới món ngon vừa quý hiếm vừa lạ mà Cốc U Lan làm ra thì bụng cô bé cũng reo lên ọt ọt.

“Thôi không nhìn nữa, không nhìn nữa”.

Diệp Hiểu Hiểu ngả người về phía sau, vòng tròn màu xanh xuất hiện, ngay sau đó, cô bé lại leo lên cổ Loan Điểu bảy màu.

Sau đó, dường như cô bé có thể nghe thấy tiếng nức nở.

Nghiêng đầu qua xem thử, thì trông thấy Loan Điểu bảy màu đang chảy nước mắt.

“Bảy Màu, ngươi bị làm sao thế?”, Diệp Hiểu Hiểu tò mò hỏi.

Loan Điểu bảy màu thốt ra tiếng người: “Con Thanh Sư đó là một người bạn cũ của ta”.

Diệp Hiểu Hiểu ngẩn người: “Nói thế tức là ngươi muốn đi cùng với nó hả?”

“Ấy không không không nhé!”

Loan Điểu bảy màu lập tức hoảng hốt: “Cuống quít lắc đầu: “Chỉ là ta đang cảm động vì mình may mắn quá thôi, đại lão gia lại buông tha cho ta, không giao ta cho tiểu ma nữ trong xe”.

Diệp Hiểu Hiểu đập bốp vào gáy nó: “Đừng có lắc, ta sắp ngã xuống đến nơi rồi!”

Loan Điểu vội vàng bình tĩnh lại, bay thật vững vàng.

“Yên tâm đi Bảy Màu, sau này ngươi cứ đi theo ta, chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào”.

Diệp Hiểu Hiểu vừa nói vừa nhổ một nhúm lông vũ khá rực rỡ trên người nó xuống, bắt đầu thắt thành vòng đeo trên đầu.

Loan Điểu bảy màu:

Bản thân cô cũng là một tiểu ma nữ!

Thôi bỏ đi, ít nhất còn đỡ hơn mấy con khác, yêu thú rơi vào tay cô gái kia đều được đặt lên bàn ăn hết.

Vài bóng người vội vã lướt qua bầu trời.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương ập tới.

Diệp Hiểu Hiểu sửng sốt, đeo chiếc vòng bảy màu đã được thắt xong lên đầu, sau đó đứng dậy nhìn về phương xa.



Một mảnh màu trắng mênh mông xuất hiện trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống soi rọi, sáng lạn lại chói mắt.

“Đại bá, chúng ta đến rồi”, Diệp Hiểu Hiểu hét lớn.

Diệp Thần Phi gật đầu, hắn đã trông thấy từ trước rồi.

Cánh đồng tuyết phía bắc chính là điểm đến của hắn.

Sau khi phá vỡ dòng chảy thời gian, hắn lấy ra một chiếc lá cây màu trắng, trên chiếc lá có khắc hình một con gấu với bộ lông rất dài.

Sau khi kiểm tra thì Diệp Thần Phi nhận ra, đó là một loại sinh vật trong truyền thuyết chỉ sống ở cánh đồng tuyết phương bắc, được gọi là Thiên Tai.

Thế nên hắn chọn băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ để đến cánh đồng tuyết phương bắc.

Nhưng mà hắn đi cũng không nhanh lắm, dọc đường đi, hắn dẫn nhóm Diệp Hiểu Hiểu đi khám phá đỉnh núi cao Thanh Cổ một phen.

Chẳng hạn như nướng Giao Long dưới hồ, hấp Xích Hỏa Kỳ Lân, rang Đại Địa Thần Tằm.

Dọc đường đi, bọn họ càn quét hết tất cả những yêu thú trên lục phẩm, hái hết linh quả, cướp hết sạch chút thiên tài địa bảo ở đó.

Có thể nói là đi tới đâu càn quét tới đó, không ngoa chút nào.

Cũng may, cuối cùng bọn họ cũng đã đến cánh đồng tuyết phương bắc.

Nếu đỉnh núi cao Thanh Cổ có ý thức, chắc chắn nó sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Đại bá, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Diệp Hiểu Hiểu hỏi.

Lúc này, bọn họ đã chính thức đi tới vùng trời trên cánh đồng tuyết phương bắc, mặt đất đã bị một lớp tuyết rất dày bao phủ, không thể nhìn thấy một sinh vật sống nào tồn tại.

Diệp Thần Phi thả thần thức, đảo qua, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một trấn nhỏ có nhiều người đang tụ tập cách đó mấy trăm dặm về hướng đông.

“Đi tìm người”.

Nói xong, xe lừa thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao tới chỗ con người ta đang tập trung.

Diệp Hiểu Hiểu đứng trên đỉnh đầu Loan Điểu bảy màu, theo sát phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK