Nghe thấy câu nói này, sống mũi Diệp Hoàng cay cay, không nhịn được nữa, ngã vào vòng tay của Diệp Thần Phi.
"Cha...”
Nước mắt chảy xuống không tài nào kìm được.
Diệp Thần Phi thở dài, ôm con gái lớn vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho cha biết đi”.
Diệp Hoàng vẫn khóc thút thít.
"Cha, con...con không thể đánh bại tất cả thành trì ở đông bộ”.
"Có sao đâu!"
Diệp Thần Phi cười nói: "Con đã làm rất tốt rồi, trên đường trở về, ta đã nghe rất nhiều câu chuyện truyền kỳ của rất nhiều điện chủ đấy”.
Tay của Diệp Hoàng bất giác siết chặt vài phần.
"Con còn giết rất nhiều người, rất nhiều người vô tội”.
Diệp Thần Phi vuốt v e mái tóc dài mượt mà của con gái, nói: "Trên con đường chinh phục, luôn có thương vong, đó là chuyện bình thường”.
"Nếu con cảm thấy thủ đoạn của bản thân hơi quá khích thì sau này chú ý hơn là được”.
Chinh phục, có rất nhiều con đường.
Còn Diệp Hoàng lại dấn thân vào con đường tàn sát.
Diệp Thần Phi không muốn phán xét bất cứ điều gì, cũng không thể ép nàng phải trở thành người giống như Diệp Long.
Hơn nữa, có một vài chuyện, cần có một người đứng trong bóng tối làm kẻ tàn sát.
"Nhưng...”
Diệp Hoàng nức nở: "Con còn vì sự ích kỷ của bản thân mà hại chết người bạn vẫn luôn sát cánh chiến đấu với con".
Diệp Thần Phi thở dài: "Nếu đã biết lỗi của mình thì phải nhanh chóng sửa sai”.
"Những chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể nào thay đổi được”.
"Nhưng chúng ta phải ghi nhớ trong lòng, không thể để chuyện giống như vậy xảy ra lần nữa, con hiểu không?"
Bàn tay của Diệp Hoàng lại siết chặt hơn.
Nước mắt đã thấm đẫm quần áo của Diệp Thần Phi.
“Cha…có phải cha cũng cho rằng con là một kẻ chỉ biết tàn sát giết người, vô tình tàn nhẫn không”, Diệp Hoàng thấp giọng nói.
"Con gái ngốc”.