Bị nói trúng tim đen, Đồng Thượng Thanh không có vẻ gì là xấu hổ.
Mà còn cười ha ha nói: "Vậy đại nhân đã nói rồi đó nhé, ta rất có tự tin với đám tiểu tử nhà mình đó".
Ông ta từ đầu đến cuối đều không tin, một nữ tử đến từ biên thùy thì có gì tài giỏi.
“Đồng tông chủ, ta vẫn muốn nhắc nhở ông một câu”.
“Đừng đánh giá Diệp Cầm Dao quá thấp. Muốn thăm dò thì phái người mạnh nhất, nhất định đừng để mấy tên binh tôm tướng tép đi”.
“Nếu để Lăng Vân tông chịu quá nhiều tổn thất, đối với ông hay với thư viện mà nói cũng đều không phải chuyện tốt đẹp gì”.
Hồn Hư Tử không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở ông ta một cách mơ hồ.
Ông ta lo rằng nếu Diệp Cầm Dao tức giận, sẽ lặp lại bi kịch của viện Thiên Địa, nói không chừng còn ảnh hưởng đến trận chiến thiên mệnh tiếp theo.
Đồng Thượng Thanh mỉm cười.
“Không ngờ đại nhân lại có lòng tin với Diệp Cầm Dao như vậy. Nói như vậy, trận chiến thiên mệnh lần này cũng nắm chắc trong tay rồi sao”.
Hồn Hư Tử khẽ thở dài.
“Chuyện này, ai có thể chắc chắn được chứ”.
“Diệp Cầm Dao rất mạnh, nhưng ai biết Vạn Bảo các sẽ có những kẻ yêu nghiệt như thế nào”.
“Phải biết rằng, thứ mà họ quản lý còn mạnh hơn chúng ta nhiều”.
Nói xong, Hồn Hư Tử đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười nói: “Chỉ có điều, bất luận Diệp Cầm Dao thắng hay thua, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ khu vực Cửu Thành”.
Đồng Thượng Thanh nhất thời sửng sốt, không biết tại sao.
Hồn Hư Tử nhàn nhạt nói: “Ông tưởng thư viện cắm rễ ở Cửu Thành hơn trăm năm, lẽ nào không để lại thứ gì sao?”
“Chúng ta sớm đã mang theo một phần của nó đến đó rồi”.
“Nếu Diệp Cầm Dao thắng thì luôn tiện thức tỉnh, nếu như thua thì sẽ mất một phần lợi ích”.
Đồng Thượng Thanh tỉnh ngộ.
Không hổ là thư viện!
Vậy mà lại có thể thần không biết quỷ không hay mang thứ đó đến đây, đó là thứ có thể thay đổi pháp tắc thiên địa và hấp thu căn nguyên rất khủng khiếp!
Miễn là nó cắm rễ thuận lợi thì không ai có thể làm được gì cả.
Còn lần này, Lăng Vân tông với tư cách là tiền đồn, cũng có thể nhận được rất nhiều lợi ích.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, vui vẻ cạn ly.
Đột nhiên, hai bóng người vội vã từ phía sau bọn họ đi tới.
Chấn Huyền và Nguyên Hạo.
Trông sắc mặt của cả hai rất lo lắng, lần lượt đến bên cạnh Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh, đồng thời thì thầm.
“Đại nhân (Sư tôn), có chuyện quan trọng cần bẩm báo”.
Hai người đều kinh ngạc.
Nhưng sau đó, vẫn đi về hai phía.