“Đương nhiên cũng sẽ có không ít tu sĩ mạnh đến trước tranh giành”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Vậy thì ông cầm hết tất cả hỏa tinh hiện có ra đây”.
“Còn có hỏa tinh thạch, cầm hết qua đi, thứ đồ chơi kia còn có chút tác dụng”.
Ông chủ: Wow…
Một lát sau, Diệp Thần Phi quay về tầng một đại sảnh.
Mấy người Diệp Hoàng phân chia tìm kiếm thứ đồ cảm thấy hứng thú, bọn họ cũng không phải thiếu tiền.
Ngay cả Phú Quý cũng đã mua mấy khối tổ ong lớn.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhẵn nhụi che trước mắt Phú Quý.
Phú Quý sửng sốt, tổ ong trong tay rơi xuống.
“Oa a a!”
“Đại ca Vũ Hồng, mau cứu ta, ta mù mắt rồi!”
Nó hoảng hốt, đấm đá bừa bãi, cả đường đụng phải mấy tu sĩ, lập tức hét loạn cào cào.
Diệp Thần Phi không biết làm sao, cong ngón tay b ắn ra.
“Ầm!”, một thân ảnh xinh xắn từ trong hư không ngã ra ngoài.
“Tiên chủ?”
Vũ Hồng ôm Phú Quý, mặt bất đắc dĩ.
“Hì hì”.
Diệp Hiểu Hiểu cười một tiếng, một khắc sau liền xuất hiện bên cạnh Diệp Thần Phi.
“Vui như vậy hả, cháu lại dỡ ngói nhà ai lên đó?”, Diệp Thần Phi tức giận hỏi.
“Đâu có, cháu chỉ là… vui sướng đơn thuần, không được sao?”
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Còn nữa, muốn nói đến dỡ nhà, chị cháu còn giỏi hơn cháu nhiều, cháu nói cho người biết…”
Diệp Hiểu Hiểu không ngừng lải nhải “Công lao vĩ đại” mấy ngày nay của cô bé và Diệp Cầm Dao trước mặt Diệp Thần Phi.
Lúc này, canh phòng dưới tầng Vạn Bảo Các chạy tới.
“Ai dám láo xược ở Vạn Bảo Các!”
Bọn họ vây quanh mấy người Diệp Thần Phi, khí thế hung hăng.
Nhưng đúng lúc này, ông chủ chạy ra.
“Làm gì vậy làm gì vậy, tất cả cút ra cho ta!”
Ông ta quát lui bọn canh phòng, sau đó mặt đầy tươi cười, ánh mắt cũng nặn thành một kẽ hở, nói: “Khách quý, không quấy rầy đến ngài chứ”.
Cảnh tượng lần này khiến tu sĩ xung quanh lập tức trợn tròn mắt.
Ông chủ ngày thường vô cùng uy nghiêm, ở trước mặt người đàn ông lại có dáng vẻ hèn mọn!
Rốt cuộc hắn là ai?