Giang Phỉ thở dài.
"Mễ Phong hắn ta..."
Nàng ta còn chưa nói xong bèn đưa miếng vải dính máu ra.
Diệp Hoàng nhận lấy rồi chậm rãi mở ra.
Bên trong là một bức thư viết bằng máu.
"Điện chủ, bắt đầu từ sáu năm trước, ta đã..."
Bức thư rất dài, chữ viết ngay ngắn nắn nót.
Nhưng Diệp Hoàng nhìn một hồi thì hai tay không kiềm được bắt đầu khẽ run.
Mặt mày nàng vẫn lạnh tanh nhưng đôi mắt lại không ngừng biến đổi cảm xúc.
"... Ta chỉ mong ngài có thể bỏ qua cho mẹ ta".
Bức thư đến đây là hết.
Người ký tên chính là Mễ Phong.
"Hắn ta đâu?", Diệp Hoàng nhỏ giọng hỏi.
Giang Phỉ mím môi nói: "Hắn ta... đã tự sát dưới tường thành".
"Rầm!"
Diệp Hoàng đặt bức thư lên bàn nhưng không có kiểm soát tốt sức mạnh khiến cả cái bàn vỡ vụn.
"Ta chỉ muốn... muốn hắn ta đi đàm phán mà thôi".
"Tại sao... lại biến thành như vậy!"
Một khí tức màu đen bắt đầu dập dờn trong đôi mắt Diệp Hoàng.
Nàng bước lên trước một bước nhưng lại không đứng vững suýt nữa ngã xuống.
Phùng Chí và Giang Phỉ vội vàng đỡ nàng.
"Điện chủ, ngài không sao chứ?"
Diệp Hoàng đẩy hai người ra, khí tức màu đen trong mắt càng trở nên dày đặc hơn.
Mấy cánh hoa đại biểu cho kiếm ý mạnh mẽ giữa trán bắt đầu xao động không yên!
"Ta chỉ là, muốn cho cha nhìn thấy thành tựu của mình".
"Ta thật sự không muốn khiến hắn ta chết!"
Bỗng nhiên, một luồng khí thế kh ủng bố chợt bùng lên từ trên người Diệp Hoàng, trực tiếp nổ nát trận pháp trong doanh trại!
Một khí tức cực kỳ tà ác màu đen chợt lóe lên trong mắt Diệp Hoàng rồi nhanh chóng lan rộng ra.
Hai người Phùng Chí sửng sốt, họ đều cảm thấy Diệp Hoàng không bình thường.
"Điện chủ!"
Bọn họ định đánh thức Diệp Hoàng nhưng lại chẳng ăn thua.
Khí tức tà ác ngày càng nồng nặc còn tràn ngập mùi máu tươi. Nó bắt đầu quay cuồng khiến hai người họ khó có thể đến gần!