Nguyên Hạo khẽ thở dài, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Diệp Cầm Dao rồi theo thiếu niên rời đi.
Diệp Cầm Dao lạnh nhạt nhìn họ rời đi.
"Nè!"
Bọn họ vừa mới đi đã có một giọng nói vang lên từ phía sau.
Diệp Cầm Dao xoay người, trước mặt là một đám nam nữ trẻ tuổi, dẫn đầu là một thanh niên, ánh mắt âm u nhìn mình chằm chằm nàng.
"Ngươi là ai, sao lại ở trong cấm địa Lăng Vân Tông ta!"
Gã quát, mấy người đằng sau lập tức chạy tới bao vây Diệp Cầm Dao lại.
Ngùn ngụt sát khí!
Diệp Cầm Dao cạn lời, hóa ra là muốn gắn cho nàng một cái tội.
Nhưng trông đám kia, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hóa Thần đỉnh. Nàng thật sự không có chút hứng thú nào.
Có điều nhìn nhóm người này thì tu vi cao nhất cũng chỉ ở Hoá Thần đỉnh phong, Diệp Cầm Dao thật sự không có chút hứng thú gì cả.
Trên tay nàng xuất hiện một chiếc cần câu.
"Muốn tìm phiền phức thì đến đây”.
Nói xong, nàng tìm một vị trí bên bờ hồ rồi ngồi xuống, quăng lưỡi câu xuống hồ, thong thả câu cá.
Bị phớt lờ như vậy, nhóm thiên kiêu bình thường ra vẻ ta đây không ai bì nổi này đột nhiên nổi giận.
"Hỗn xược!"
"Đúng là quá mức kiêu ngạo!"
Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng: "Tặc tử! Đừng có điên cuồng ngang ngược, ngươi đừng quên nơi này là Lăng Vân tông".
“Vụt”.
Diệp Cầm Dao nhanh chóng kéo cần lên lên, nhưng chỉ câu được một số rong bèo.
Nàng lại thả dây câu xuống, đáp: "Nói thật, đừng nói nhảm nữa, còn nói thêm câu nào thì ta sẽ chủ động ra tay đấy”.
Lửa giận bùng lên dữ dội!
"Tự tìm đường chết!"
Thanh niên kia tức giận hét lên, trong tích tắc ném ra một bình ngọc dương chi bay lên đón gió, biến thành một ngọn núi nhỏ, đè thẳng lên đỉnh đầu của Diệp Cầm Dao.
Những người khác cũng ra tay theo, người thì lấy ra pháp bảo của mình, người thì sử dụng võ kỹ mạnh nhất của bản thân.
Trong nháy mắt, vô số đòn công kích mạnh mẽ lao về phía Diệp Cầm Dao.
Diệp Cầm Dao không nói lời nào, búng tay một cái, đống rong bèo vừa câu được liền nổ tung!
Vô số ngọn bèo mảnh mai, giống như thiên nữ tung hoa, bắn về phía pháp bảo và vũ khí.
"Bùm!"