Diệp Thần Phi mỉm cười, áp trán mình vào đầu Diệp Hoàng, nói: "Bất luận con trở thành người như thế nào, con cũng là con gái của cha”.
"Còn nhớ những gì cha từng nói với con không?"
"Chỉ cần không quên sơ tâm của mình thì con đường tàn sát này cũng không sao cả”.
"Con quên rồi sao?"
Diệp Thần Phi dịu dàng nói.
Hắn đã hiểu ra được, tâm ma của con gái không phải do ai khác mà chính là do bản thân.
Hay đúng hơn là cái bản thân đã chết kia.
Diệp Hoàng gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, cũng không biết là đang xác nhận hay phủ nhận câu nói nào.
Sau một thời gian dài.
“Cha, cha có thể ôm con thêm một lúc nữa được không?”, Diệp Hoàng nhẹ giọng nói.
Diệp Thần Phi siết chặt vòng tay.
"Đúng là một đứa bé ngốc...”
...
Nửa ngày sau, hồ Gương, đảo Trung Tâm.
Trên rìa của hòn đảo, hai bóng người, một tím một trắng đứng cạnh nhau.
"Đường muội, muội thắng rồi”.
Diệp Long cười nói: "Không ngờ muội đã lấy được toàn bộ đông bán bộ rồi”.
"Ở phía tây, ta cũng chỉ vừa mới thu phục tất cả thành chủ mà thôi”.
Một giờ trước, Diệp Long cũng từ phía tây vội vàng trở về, sau khi chào hỏi Diệp Thần Phi và cha mẹ mình thì cùng Diệp Hoàng trở về hồ Gương.
"Không, là huynh thắng rồi”.
Diệp Hoàng lắc đầu nói: "Ta chỉ có thể dùng sự sợ hãi do giết chóc mang lại để dọa bọn họ khiếp sợ”.
"Còn huynh mới thật sự nhận được sự ủng hộ của bọn họ, huynh mới là người phù hợp thống trị hơn”.
Sau khi trở về, Diệp Hoàng cũng hiểu được những gì Diệp Long làm, con đường chinh phục của hắn có thể được mô tả bằng sáu từ.
Vĩ đại, vẻ vang, chính đáng!