Rốt cuộc gian nan đi hết một khoảng cách ngắn ngủi, quả thật xa xôi như vậy, rốt cuộc cô cũng không kiên trì nổi, thuận thế ngã xuống. Phàm Ngự tiếp được cô, để cho cô rơi vào trong ngực anh. Hơi thở lạnh lẽo hung hăng, che giấu hơi thở yếu đuối của cô. Có vẻ vô lực.
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn gương mặt mị hoặc của Phàm Ngự, nhưng lại là nguy hiểm, làm cho người ta muốn cách xa. Ngã vào trong ngực anh, cảm giác mình bị tròng mắt đen của anh cuốn vào đầm sâu không thấy đáy. Nếu bị cắn nuốt thì hầu như không còn rồi.
"Thả bọn họ, tôi trở về với anh" Đôi tay An Tuyết Thần chống đỡ ở lồng ngực anh. Không còn hơi sức nói qua.
Lông mày Phàm Ngự không ý vị cũng không nhăn nhăn. "Thân phận của cô bây giờ đã không có tư cách nói điều kiện với tôi"
Lời của anh, không thể nghi ngờ là đã cho An Tuyết Thần một kích trí mạng nhất.
An Tuyết Thần trợn to cặp mắt nhìn Phàm Ngự ."Có ý gì?"
"Cô chỉ là sủng vật"
Đoàng —— An Tuyết Thần chỉ cảm thấy đầu đã nổ tung.
Một bàn tay to của Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của cô, không chút kiêng kỵ cười mị: "Giết cho tôi"
Pằng ——
Cái chết vừa rồi đó là cha xứ. Nhất thời, tất cả mọi người khóc òa lên. Lãnh đã sớm ngây ngô.
An Tuyết Thần nghe thấy thanh âm, thân thể run lên, nắm chặt Phàm Ngự, giờ khắc này nước mắt của cô đã không bị khống chế mà chảy xuôi xuống. Thanh âm nức nở nói: "Phàm Ngự, không cần, không cần giết người, bọn họ vô tội, không cần, hu hu hu hu, không cần" An Tuyết Thần quỳ gối trước người Phàm Ngự, tiếng khóc kia thê thảm chấn động mọi người, trong tiếng khóc thê thảm kia, đau đến tâm can.
Phàm Ngự chỉ nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quỳ xuống trước mặt mình, mặt đầy nước mắt. Khổ sở cầu xin mình.
"Không cần, không cần giết người nữa, bọn họ vô tội, Phàm Ngự, thả bọn họ, tôi trở về với anh, tôi bảo đảm, tôi bảo đảm vĩnh viễn không rời khỏi anh nửa bước, vĩnh viễn, anh nói gì tôi đều ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh." Cô cầu khẩn làm vỡ nát trái tim mọi người, một thiên sứ bị đánh vào địa ngục, quỳ rạp xuống trước ma quỷ cầu khẩn.
Phàm Ngự ưu nhã ngồi xổm người xuống, nâng cằm của cô, nhìn cô khóc hủy hết phấn trang điểm, thật là thê thảm không nỡ nhìn.
"Thiên sứ? Coi như cô là thiên sứ, tôi cũng muốn bẻ gảy cánh chim của cô, để cho cô vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại Địa ngục" Lời của anh, thanh âm của anh, Satan tuyên bố.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, chỉ cầu khẩn, cùng khóc thút thít. Phàm Ngự nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng hỗn loạn. "Mị Ảnh, giết Lãnh"
Phàm Ngự nói một câu, nặng nề làm tan nát cõi lòng của mọi người. An Tuyết Thần ngưng khóc thút thít, khủng hoảng nhìn Phàm Ngự, "Không cần, cầu xin anh, không cần, cầu xin anh, không cần."
Lãnh bị Trương Khôi mang tới trước mặt hai người, đồng thời quỳ gối dưới Phàm Ngự. Tay Khôi Ảnh vẫn dí đầu anh, tay kia đè hai tay của anh.
Giờ phút này An Tuyết Thần cực kỳ khủng hoảng, cực sợ. Nhìn súng lục màu đen lạnh lẽo đặt trên đầu Lãnh. Trong lòng chết lặng. Thật chặt bắt lấy ống quần Phàm Ngự.
"Phàm Ngự , huhu, huhu huhu, tôi xin anh, tha cho anh ấy, muốn tôi làm cái gì cũng được. Van anh, có được không?" Lần đầu tiên An Tuyết Thần chật vật đến không chịu nổi như vậy, khổ sở cầu xin người đàn ông này. Nhưng tại sao anh có thể dùng tính mạng của con người làm trò đùa, không vì xúc động nhất thời chứ?
Phàm Ngự giễu cợt nhìn cô. "Làm cái gì? Cô cảm thấy cô có giá trị sao?"
An Tuyết Thần không biết mình nên làm như thế nào, mới có thể cứu được bọn họ, làm thế nào. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần kinh hoảng. "Cho cô cơ hội, cha mẹ cô chết, đổi tính mạng của tất cả mọi người."
An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn anh, anh không phải là người, anh không có tim, anh thật sự rất tàn nhẫn, anh thật sự rất tàn nhẫn.
"Anh giết tôi đi, anh dứt khoát giết tôi đi. Không nên ép tôi, tôi sẽ điên, huhu huhu, anh giết tôi đi" Anh chính là đang ép cô.
Phàm Ngự nhìn cô, sau đó kéo cô lên, hung hăng nắm cằm của cô, nhìn áo cưới xinh đẹp trên người cô, giống như thiên sứ khoác lên tấm lụa mỏng. Tư ——
Phàm Ngự đem áo cưới cô xé rách ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết của cô. Lãnh nhìn Phàm Ngự làm hành động cầm thú: "Phàm Ngự, mày làm cái gì? Cái người tên tiểu nhân hèn hạ kia. Mày có bản lãnh nhằm vào tao đây này, mày giết tao, mày giết tao đi."
An Tuyết Thần nghe Lãnh kích động nói, la lớn: "Liệt, cầu xin anh đừng nói nữa có được không, cầu xin anh đừng nói nữa, cầu xin anh
~~"
Phàm Ngự hung ác – tàn nhẫn quay mặt An Tuyết Thần đang nhìn Lãnh lại: "Thế nào? Lo lắng như vậy?"
"Khôi Ảnh, phế một chân của cậu ta."
Pằng ——
Một tiếng súng vang lên. "A ——" là tiếng Lãnh gào. An Tuyết Thần nhìn nét mặt Lãnh đau đớn khó nhịn, cùng bắp chân dính đầy máu tươi. An Tuyết Thần khiếp sợ, giờ khắc này cô là thật sự khiếp sợ người đàn ông trước mắt này, mặc dù đã sớm biết thủ đoạn của anh tàn nhẫn, nhưng còn có tim.
An Tuyết Thần sợ hãi, thật sự sợ hãi, tại sao, anh ta sao vậy, cũng bởi vì cô chạy trốn sao? An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự.
"Không cần, không cần, tôi không thương anh ấy, vẫn luôn không thương, thật sự, tôi không thương anh ấy." An Tuyết Thần nói ra, quả thật lấy lòng Phàm Ngự, nhưng lại hung hăng đụng chạm đáy lòng Lãnh. Nhưng không có biện pháp. Hôm nay cô thật chuẩn bị đi yêu thương anh. Ý trời trêu người.
Lãnh thất vọng nhìn An Tuyết Thần, khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời, trở nên vặn vẹo, nhịn đau, khuôn mặt tái nhợt, có chút mồ hôi hột. "Thần, không cần, không cần nói như vậy, em yêu anh, em yêu anh. Em quên chúng ta vừa mới hứa hẹn sao?"
An Tuyết Thần nghe Lãnh đau tê tâm liệt phế, mình làm sao không biết chứ? Nhưng vì cứu tính mạng của anh, chỉ có thể làm anh tổn thương, Liệt, nếu như anh biết lòng em nghĩ gì, vậy thì không nên nói nữa. Không cần.
Phàm Ngự đột nhiên nhớ tới lời thề của hai người, ấy sao nghe cảm động thế, cậu ta không nhắc nhở anh còn quên. Tay nắm lanh lảnh của An Tuyết Thần càng thêm dùng sức, nghĩ tới những lời đó, anh muốn đem cô gái này cắt thành tám khúc ăn vào trong bụng.
"Vậy sao? Vậy sao cô chứng minh một chút là cô không thương cậu ta đi?" Động tác của Phàm Ngự cực kỳ dịu dàng, giọng nói có chứa tư vị sủng ái, nhưng An Tuyết Thần biết đây là khúc nhạc dạo trước cơn giận của anh. An Tuyết Thần vội vàng cầm bàn tay Phàm Ngự, sau đó hướng về phía môi mỏng hôn lên, tâm cũng khổ sở.
Lãnh đau lòng nhìn của bọn họ ôm hôn, anh thật đau, hướng lên trời hô to: "A, không, Thần, không cần, không, tại sao, không ——"
An Tuyết Thần đóng chặt hai mắt, nghe tiếng la hét thê lương của anh đau đến không muốn sống. Hôn lễ thê mỹ này, nhất định lấy máu tươi tới lễ rửa tội. Đây chính là Phàm Ngự, không phải sao?
Phàm Ngự đẩy An Tuyết Thần ra, điều này làm cho An Tuyết Thần hơi khiếp sợ. Sau đó đã nhìn thấy nụ cười lâu như vậy mới xuất hiện. Âm lãnh, độ cong lạnh lẽo. Anh ôm lấy An Tuyết Thần, hướng trên đài đi tới, sau đó đặt cô ngã ở phía trên bục. Thanh âm âm trầm gầm nhẹ nói: "Tôi tới chứng minh cho cậu ta nhìn, cô nói có được hay không. Hả?" Ngón tay khẽ vuốt ve môi đỏ mọng run rẩy của cô. Sau đó theo cằm của cô chậm rãi xuống phía dưới, lòng ngón tay nhẹ nhàng sượt qua vai cô, ấy chính là hấp dẫn. Khẽ xuống phía dưới, vuốt ve thân thể run rẩy của cô. Sau đó ——.
Da thịt trắng như tuyết lộ ra, áo cưới màu trắng bị tuột đến thắt lưng, Phàm Ngự quan sát thân thể cô, thực ra là nhớ như vậy, tròng mắt đen từ từ u hồng, cúi người ở bên tai cô nói: "Chúng ta đang ở trước mặt của cậu ta làm, cô nói có được hay không, cô tận tình kêu lên, để ọi người biết cô hạ - tiện cỡ nào."
Thân thể An Tuyết Thần man mát lành lạnh, nhưng cũng không bằng hơi thở âm lãnh tản mát ra từ người đàn ông, ấy chính là lạnh thấu xương. Xuyên tim. Đôi môi run rẩy, "Anh, anh nói cái gì?"
Phàm Ngự không để ý tới vẻ mặt bi thương cỡ nào của cô trong giờ phút này, cô gái này, vốn định cầu hôn cô, xem ra cô còn không xứng. "Mặc cho bọn họ nghe, ngoan"
Phàm Ngự đưa cho Mị Ảnh và Khôi Ảnh hai người một ánh mắt, hai người bao bọc vây quanh đám người kia, để cho bọn họ không nhìn thấy tình huống bên này. Vậy mà Lãnh, được sắp xếp ở vị trí đặc biệt, vừa không nhìn thấy thân thể An Tuyết Thần, cũng có thể thưởng thức hiện trường bọn họ làm biểu hiện đông cung.
Phàm Ngự hài lòng cười một tiếng, nhìn người phía dưới sợ không nhẹ, mở miệng nói: "Chuẩn bị xong chưa? Make love?"
Không đợi An Tuyết Thần phản ứng, tốc độ nhanh để cho cô kêu lên, buồn cười đi vào thân thể cô, không phải là anh mà là ngón tay dinh đầy máu tươi của anh.
"A ——" Gào thét đến tê tâm liệt phế, trái tim Lãnh tan nát. Nhìn cô gái mình thích nhất bị vũ nhục như vậy, chỉ có thể kêu khóc: "Thần, Thần, Phàm Ngự, mày không phải là người, mày buông cô ấy ra, không nên đụng cô ấy, Phàm Ngự, mày sẽ vào Địa ngục, mày xuống Địa ngục" Lãnh đau không kém gào thét cùng với tiếng là khóc tê tâm liệt phế của An Tuyết Thần, thê mỹ cả lễ đường. Quanh quẩn trong lỗ tai mỗi người, khổ không thể tả.
Khuôn mặt Phàm Ngự tà ác, tàn sát bừa bãi, cười: "Tiện nhân, như thế nào, thoải mái sao? Kêu lớn tiếng như vậy?"
An Tuyết Thần thật hận, thật hận người đàn ông trước mắt này, nếu như có một khẩu súng, cô sẽ đem đạn bắn vào lồng ngực của anh. Để cho anh vĩnh viễn không cười nổi, lần đầu tiên, có kích động muốn giết người. Yêu anh, là quyết định ngu xuẩn nhất đời này.
"Phàm Ngự, đời này chuyện tôi làm ngu xuẩn nhất, chính là trái tim nơi ngực rời từng vì anh mà rung động." Lời nói của An Tuyết Thần khiến Phàm Ngự sửng sốt mấy giây, sau đó đem thân thể cô kéo xuống dưới, Phàm Ngự dễ dàng tiến vào cô. "Tôi cũng vậy, sẽ làm cô hối hận vì cô cảm thấy nhịp tim cô đập vì tôi là ngu xuẩn, trả giá thật lớn" Dứt lời cũng hung hăng động đậy, dùng hết sức toàn thân anh đụng chạm lấy chỗ sâu nhất của cô.
"A. Đau quá. A đau" An Tuyết Thần ngửa đầu hô to, nếu như có thiên sứ vậy thì ai tới cứu cô đây, ai có thể cứu cô.