"Tôi không đồng ý" Mặt Lạc Trạch đen lại nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, một đôi mắt chim ưng sắc bén xuyên thấu qua thân thể cô. Mặt Phàm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Trạch, cái người anh em này, không làm rõ được tình cảm của mình, bây giờ anh lại nghĩ đến bản thân mình lúc trước.
An Tuyết Thần căm tức nhìn Lạc Trạch: "Anh có tư cách gì nói ba chữ không đồng ý này? Hả?"
Đôi mắt chim ưng của Lạc Trạch híp lại: "Em nói, anh có tư cách không?" Lời này là hỏi Lệ Lệ .
Giang Lệ Lệ cắn răng một cái: "Không có, chúng ta không có quan hệ, miễn cưỡng có thể xưng là bạn bè."
Lạc Trạch nghe Giang Lệ Lệ nói, tiến lên, liền muốn kéo cô qua. Lại bị Phàm Ngự chặn lại, anh không thể ra tay, Lạc Trạch thật sự tức giận, nhìn vẻ mặt anh là biết. Vô địch đen, vô địch thối, vô địch âm lãnh, vô địch lạnh lùng.
An Tuyết Thần thấy thế đem Lệ Lệ kéo vào trong ngực. Căm tức nhìn Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ càng không dám nhìn Lạc Trạch, biết anh tức giận chính cô sẽ gặp họa. Lạc Trạch nóng giận cũng không phải chuyện đùa, kể từ lần trước anh dẫn mình đi, đêm đó cô thật sự sợ anh rồi.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn Phàm Ngự, "Đã làm tình, lăn qua giường, hôn qua, tắm qua, có tính là bạn bè hay không?" Giọng điệu của Lạc Trạch tràn đầy giễu cợt. Nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ nói. Thanh âm sắc bén kích thích màng nhĩ Lệ Lệ.
Phàm Ngự nhíu nhíu mày, nhìn Lạc Trạch có chút mất khống chế: "Trạch"
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Tốt, hai ngày biệt thự của tớ lắp đặt thiết bị, tớ đến chỗ cậu ở vài ngày." Nói xong cũng liếc Lệ Lệ một cái, xoay người rời đi.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói cho cô biết, anh cũng không còn biện pháp.
Tuyến phân cách ——
Bốn người ngồi ở trên bàn ăn, tức giận quái gở, chỉ có Phàm Ngự rất tự nhiên, An Tuyết Thần bị bọn họ khói hun. Nhìn Giang Lệ Lệ lo lắng, lúc nào thì cô thay đổi trở nên nhát gan như vậy, An Tuyết Thần “bịch” một tiếng đem chiếc đũa thả vào trên bàn. Nói: "Lệ Lệ, chừng nào thì cậu trở nên mềm yếu rồi hả, cậu của trước kia đi đâu rồi."
Hai tay Giang Lệ Lệ run run, nhìn An Tuyết Thần, không biết nói gì. Kể từ sau đêm đó, cô thật sự thay đổi thành mềm yếu cùng nhát gan. Cô đang sợ người đàn ông kia, trước kia là bản thân tự ình là đúng, chủ động đi trêu chọc anh. Mới phát hiện là mình quá ngu xuẩn.
An Tuyết Thần thấy dáng vẻ kia của Lệ Lệ, tiếp tục nói: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì, Giang Lệ Lệ, tối nay ngủ cùng tớ, cậu phải nói."
Lúc này Phàm Ngự mới có phản ứng, đối với chuyện đêm đó anh biết một ít, thật ra thì nói thật anh cũng chưa từng thấy qua Lạc Trạch như vậy. Hơn nữa còn bởi vì một cô gái, cũng giống như mình làm một chút chuyện không đúng lẽ thường, khác nhau là anh thấy rõ tim của mình, Lạc Trạch thì không.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khóe miệng quét xuống, cô gái này đã bị chính mình hàng phục.
"Tuyết Thần, em bức bách Lệ Lệ như vậy, không tốt đâu, để cho cô suy nghĩ một chút." Phàm Ngự sao có thể đồng ý, đem bảo bối của mình nhượng chạy ra ngủ cùng người khác, anh cũng không thể đồng ý.
Nghe Phàm Ngự nói lại nhìn Lệ Lệ khổ sở, cũng không nói chuyện, bữa tiệc phàm ăn biến thành ngũ cốc tạp vị. Chua, ngọt, cay, đắng.
Sau khi ăn xong, An Tuyết Thần mang theo Giang Lệ Lệ đi tới gian phòng trước kia của cô. An Tuyết Thần đem Lệ Lệ ngồi yên ở trên giường. Quay bả vai của cô lại: "Lệ Lệ, sau khi tớ rời khỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa hai người rốt cuộc thế nào?"
Giang Lệ Lệ lắc đầu một cái: "Tuyết Thần, tớ không muốn nói, cậu cũng đừng ép tớ. Hiện tại tớ thật sự không muốn nói."
An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: "Hay là nói chuyện của cậu? Giữa các người xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là như vậy" An Tuyết Thần đem toàn bộ chuyện tình đều nói một lần. Nghe thế Lệ Lệ sợ hết hồn hết vía.
Một thời gian khác ——
Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay hai người cầm một ly quốc tửu. Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái: "Trạch, cậu đối với cô ấy?"
Lạc Trạch chỉ nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly. "Không có gì đặc biệt."
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, chỉ nhàn nhạt cười cười, rất nhiều chuyện phải đợi chính cậu ấy đi đào móc. Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Chỉ là còn chưa chơi đủ mà thôi, cậu không phải nghĩ nhiều"
"Ừ, không nghĩ nhiều" Nói xong Phàm Ngự liền đem ly rượu uống vào trong bụng. Lạc Trạch cũng ngửa đầu mà uống. Ý nghĩ đã sớm bay lên lầu rồi.
"Ngự, tớ muốn chủ phòng khách."
"Tốt, chỉ là, cậu hành động như vậy rõ ràng đại biểu cho cái gì, chính cậu rõ ràng sao?" Phàm Ngự nhắc nhở. Một bộ tư thế lười biếng.
"Hành động? Tớ nói, tớ còn không kết thúc, cô ấy không có tư cách." Lạc Trạch nhẹ nhàng nói qua. Một đôi mắt chim ưng híp lại.
Phàm Ngự nhìn người anh em của mình, nói đều giống nhau, ban đầu anh cũng nói như vậy đi, cuối cùng giao trái tim thua đi vào.
Hai người cứ như vậy uống rượu, ý nghĩ cũng không giống nhau, ở trong lòng Lạc Trạch có chút lộn xộn, nhưng luôn luôn cương quyết chính anh làm sao có thể sẽ yêu thương một cô gái. Bất kỳ ai cũng không thể, nhưng anh so với Phàm Ngự nổi danh đa tình lại vô tình. Vì cậu ấy si mê một cô gái mà toàn bộ đều là thiên đàng, chỉ là cô gái kia vô tình, để cho cậu ấy có chút ứng phó không kịp. Hoàn toàn vũ nhục hai người họ. Cho nên anh muốn làm cô yêu anh, sau đó tuyệt tình bỏ rơi cô. Nghĩ tới đây, giống như tìm được đáp án, khóe miệng cong cong, lộ ra tình thế bắt buộc cười. Phàm Ngự nhìn anh, tròng mắt đen thu lại.
Trong phòng, An Tuyết Thần đứng ở bên giường, vì chuyện Lệ Lệ mà phiền não, Phàm Ngự từ phòng tắm ra ngoài liền nhìn thấy An Tuyết Thần bên cửa sổ, chỉ cần vừa có tâm sự cô sẽ đứng ở bên cửa sổ. Ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Phàm Ngự nhẹ nhàng kéo An Tuyết Thần vào. Dịu dàng nói: "Sao thế?"
An Tuyết Thần xoay thân thể lại, nhìn vết thương bị đạn bắn đã đóng vảy trên bộ ngực anh. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. "Liệt đâu? Anh ấy như thế nào?" An Tuyết Thần thốt ra lời này, quả nhiên khiêu khích Phàm Ngự tức giận.
"Thế nào? Còn suy nghĩ tới cậu ta?" Phàm Ngự khơi cằm An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, "Chúng ta là rất thân mật, đối với em mà nói, năm năm qua Lãnh Liệt chính là người thân của em, anh ấy vì em mà bỏ ra rất nhiều, em không hy vọng anh ấy có bất kỳ chuyện gì, bằng không em chết cũng sẽ không tha thứ ình." An Tuyết Thần nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của Phàm Ngự, nói thật.
Phàm Ngự biết năm năm qua Lãnh Liệt rất quan tâm đến An Tuyết Thần. "Cậu ta đã về nước Mỹ rồi, em yên tâm, anh sẽ không động đến bất luận kẻ nào, nhưng điều kiện là, không cho phép em rời khỏi anh. Em cũng nhìn thấy, em trốn khỏi anh, anh sẽ điên cuồng."
"Em đã nói rồi, chỉ cần anh đừng động đến người bên cạnh em, em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh"
Ngón tay Phàm Ngự lướt qua múi môi của cô, thanh âm tối tăm nói: "Em biết không, anh không muốn dùng loại phương pháp này lưu lại em, anh muốn em cam tâm tình nguyện"
An Tuyết Thần hạ hai mắt: "Ít nhất hiện tại trong lòng em còn có trở ngại".
Phàm Ngự đem đầu cô đặt ở trong ngực của mình: "Anh sẽ chờ, đừng làm anh đợi quá lâu."
An Tuyết Thần không có phản ứng, càng không trả lời, chính cô cũng không biết, có lẽ là thật sự không biết, nhưng cô cảm thấy nếu như hai người có thể hòa bình chung đụng như vậy, cũng không phải là không thể.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần, anh nghĩ rõ ràng, ngay lúc bản thân chuẩn bị bị phát súng kia thì cũng đã chứng minh thái độ của anh. Chính là không muốn tiếp tục bức bách, hơn nữa hiển nhiên anh cũng biết làm như vậy sẽ chỉ làm cho cô cách mình xa hơn mà thôi. Cho nên anh thà canh giữ cô, để cho cô khám phá mình, anh đang thay đổi, vì cô mà thay đổi.
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ Lệ ngồi ở bên giường, tinh thần có chút không tập trung, làm thế nào, Lạc Trạch, nếu như có thể tôi thật sự tình nguyện chưa từng gặp qua anh. Vì sao để cho tôi khổ sở như vậy, vì sao anh nắm chặt tôi không thả, chẳng lẽ chỉ vì tôi kiêu ngạo cùng tự tin, để cho anh muốn chà đạp, nhưng kể từ đêm hôm đó, tất cả kiêu ngạo của tôi, đã bị anh cắn nuốt hầu như không còn rồi, vậy tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, là bởi vì tôi cọ xát nhuệ khí của anh sao? Nghĩ tới đấy, nước mắt tràn ra hốc mắt, thanh thanh đạm đạm, một người ngồi ở phía trước cửa sổ, cô tịch rớt nước mắt, nói như thế nào ra ngoài. Cô muốn rời đi, nhưng Tuyết Thần ở chỗ này thì cô lại muốn đi đâu. Không chỉ thế, một bóng dáng cao lớn lãnh ngạo đã đứng cửa. An Tuyết Thần dùng ngón tay lau nhè nhẹ nước mắt trong suốt óng ánh trên lông mi. Đứng lên, xoay người, trái tim giống như ngưng lại, ngay sau đó khôi phục bình thường, chỉ là rất nhanh.
"Có chuyện gì sao?" Bây giờ Giang Lệ Lệ đã không có nhuệ khí với Lạc Trạch, là thật không có, còn chưa từng nghĩ có.
Lạc Trạch cứ như vậy, nghĩ sâu tính kỹ nhìn Giang Lệ Lệ, đúng vậy, cô thay đổi, liền từ đêm đó, cô đã thay đổi, tại sao mình thế nhưng không có thói quen cảm giác đây? "Dọn đi ra" câu văn nhàn nhạt, căn bản là một loại ra lệnh.
Giang Lệ Lệ đi tới bên giường, ngồi ở bên giường: "Anh lấy thân phận gì nói câu nói này với tôi? Bạn thân của chủ nhân biệt thự này? Hay là thân phận gì khác? Tôi nên lấy thân phận gì nghe anh nói những lời này?" Giang Lệ Lệ không khôi phục lạnh lùng, chỉ là cô mê mang.
Quả nhiên, Lạc Trạch tuấn mỹ cao gầy, khẽ hướng lên, môi mỏng mím chặt, tạo thành đường cong đẹp mắt nhất, nhưng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Lần này Lạc Trạch trầm mặc, nhưng chính anh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn phải nói: "Cũng bởi vì tôi còn chưa chơi cô chán"
Giang Lệ Lệ không nhìn Lạc Trạch, cô cười, cười giễu cợt, làm như cười khổ, cái gì cũng có, nụ cười này đại biểu tâm anh chua xót. Vậy mà xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.
Lạc Trạch như thế nào không nhìn thấy cô cười, đau nhói ánh mắt của anh, cổ họng như bị cái gì mắc kẹt vậy, một chữ cũng nói không ra được, nói ra cũng rất khó nghe. "Em phải trở về cùng anh"
Giang Lệ Lệ, như cũ nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, lúc nào th, cô lại cũng trở thành con chim trong lồng. "Ngày mai tôi trở về cùng anh"
Lạc Trạch nhìn bóng dáng cô lộ vẻ cô đơn, nói không ra, xoay người, bước đi thật nhanh rời đi, mỗi một bước cũng gõ vào lòng Giang Lệ Lệ, tại sao lòng của cô sẽ đau, mình không nên có cảm giác như thế.