Phàm Ngự cùng Lạc Trạch và mấy người nữa ngồi chung một phòng trên lầu hai. Căn phòng này chỉ có thể nhìn từ trong ra, bên ngoài không thể thấy được tình hình bên trong. Đây là nét đặc biệt nhất, đừng nghĩ nhà hát này cũ kỹ, tuy viện trưởng là trụ cột nhưng nó không tầm thường chút nào a.
Viện trưởng bước ra, đứng ở giữa khán đài. "Cảm ơn các vị, các vị quan viên cấp cao, các vị thương gia đã đến dự buổi lễ kỷ niệm này. Tiếp theo xin mời các vị quan khách thưởng thức tiết mục mở màn của cô giáo An Tuyết Thần."
Phàm Ngự ngay lập nhíu chặt lông mày, chờ đợi bóng dáng người nào đó trên khán đài kia. Lạc Trạch thấy nét mặt của Phàm Ngự, khóe miệng hơi nhếch lên. Mở ra buổi kỷ niệm tròn một trăm năm này không phải chơi mà là có mục đích của nó.
Quả nhiên, bộ váy đuôi cá màu tím rực rỡ kia xuất hiện, cô bước đi một cách tao nhã, ung dung; trên đầu là chiếc mũ được đội lệch một bên; lộ ra khuôn mặt hòa nhã, dịu dàng; mái tóc dài xõa tung che đi phần lưng trần. Mùi nước hoa Bách hợp, vòng cổ kim cương càng làm cô trở nên chín chắn.
An Tuyết Thần tao nhã bước đi đến bên cạnh chiếc đàn Piano, sau đó cúi đầu chào khán giả; ngồi lên ghế, sau đó ngón tay linh hoạt lướt trên những phím đàn. Bản nhạc truyền vào tai người nghe, đi sâu vào lòng người, chất chứa một nỗi thương tâm, bản nhạc này cũng chính là An Tuyết Thần sáng tác.
Lạc Trạch nhìn An Tuyết Thần tựa như thiên sứ đang biểu diễn, mở miệng hỏi. "Các vị, cô gái này là?"
Đám người trong phòng nghĩ Lạc Trạch có hứng thú với cô gái này, liền nói không ngớt lời. "Cô gái này tên là An Tuyết Thần, là cô giáo ở rạp hát này, chỉ dạy có mười học sinh, cho dù là con cái của ông chủ lớn nào, nhờ cô ấy chỉ dạy, cô ấy nhất định từ chối. Cô ấy có tình cảm rất tốt với viện trưởng, nghe nói được viện trưởng nhận làm cháu gái. Có biết bao nhiêu người theo đuổi cô ấy, nhưng cậu biết cô ấy nói như thế nào không? Cô ấy nói cô ấy chỉ thích phụ nữ, một câu cự tuyệt tất cả đàn ông theo đuổi cô ấy."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, thản nhiên nói: "Thật đúng là tính cách của cô ấy!"
Phàm Ngự nắm chặt ly rượu, nhìn thấy rõ ràng mu bàn tay đang nổi gân xanh. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô gái dưới khán đài. Năm năm, cô trở nên chín chắn hơn, mỗi một động tác đều khiến anh tan nát cõi lòng. Phàm Ngự quan sát. Là tự em chuốc lấy, đừng trách anh.
Làm sao Lạc Trạch không phát hiện được ý nghĩ của Phàm Ngự, tiếp tục hỏi: "Cô ấy còn có gì đặc biệt nữa không?"
"À, có. Cô ấy còn có một đứa con trai bốn tuổi."
"Đúng vậy, chưa kết hôn mà có con."
Quả nhiên, sự lạnh lẽo trong mắt Phàm Ngự phân tán. Bốn tuổi, đó không phải là khoảng thời gian cô đi tới giờ sao? Phàm Ngự nhanh chóng nhíu chặt lônng mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang được hàn ngàn người chú ý.
"Lạc Trạch, giúp mình hẹn cô ấy."
Lạc Trạch cười nhạt. "Được."
Dưới lầu, An Tuyết Thần cảm giác có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, nhưng lại không tìm thấy, đảo mắt một vòng cũng không tìm được nơi nào. Cô còn tưởng mình sinh ra ảo giác. Nhưng một màn đặc sắc đang chờ cô ở phía sau.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay dồn dập dưới khán đài, An Tuyết Thần cúi người chào, cầm lấy mic. "Hoan nghênh các vị trong lúc bận trăm công nghìn việc, tới tham gia lễ kỷ niệm này, mong các vị xem vui vẻ." Nói xong liền xoay người rời đi, thản nhiên bước xuống khán đài.
Phàm Ngự nhìn bóng dáng kia biến mất, liếc mắt Lạc Trạch một cái. Lạc Trạch nhún vai, mở miệng: "Vẫn là đến khách sạn nói đi, nơi này không thích hợp cho lắm, mình sẽ giải thích."
Phàm Ngự tỏ vẻ chấp nhận, anh gặp cô chỉ muốn xác nhận một việc, Phàm Ngự tự nói với chính mình.
----------------------------------
"Tuyết Thần, con biểu diễn rất tốt, đi, ta đưa con đi gặp vài người." Viện trưởng nói xong liền kéo cô ra ngoài, cô còn chưa kịp thay quần áo.
"Gia gia, gia gia, viện trưởng, á" Thật là có mười con trâu cũng không kéo nổi, đành phải nhận lệnh đi theo.
Trong phòng khách----------
An Tuyết Thần cứ như vậy mà bị ông kéo tới đây. Đẩy cửa phòng ra, viện trưởng bắt đầu cười ha hả, An Tuyết Thần bịt tai lại, động tác nhỏ này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ha ha, đến đây giới thiệu một chút, cô giáo của chúng ta, người tiếp quản rạp hát tương lai." Lời nói của viện trưởng khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, ngạc nhiên nhất vẫn là bản thân cô. Đang diễn ra cái gì vậy?
An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn vị gia gia hài hước này, nhưng ngoảnh mặt lại đột nhiên cảm thấy nghẹt thở; nhìn thấy người đàn ông cô hằng nhung nhớ kia liền có ý muốn tránh né. Sao lại anh ấy ở đây? Anh nhìn chăm chăm vào cô, đôi mắt sắc bén kia như xuyên qua trái tim cô. Cô muốn mở cửa chạy trốn như đôi chân lại không nghe theo sự sai khiến của chính mình.
"Tuyết Thần, tới đây với gia gia." Viện trưởng đẩy An Tuyết Thần, kéo An Tuyết Thần đang suy tư lại gần, sắc mặt cô nháy cái trắng bệch, bị viện trưởng đặt lên ghế ngồi. Cô cúi đầu, cho dù không ngẩng lên cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực làm cho người ta hít thở không thông kia.
"Ha ha, viện trưởng, vẫn khỏe mạnh như thế, vị này là cô cháu gái mà mọi người vẫn nhắc đến của ngài? Tác phẩm mở màn vừa rồi của cô ấy thật là hay." Vài người bắt đầu nói.
Viện trưởng tự hào nhìn An Tuyết Thần, sau đó rót một ly rượu đưa cho cô. "Tuyết Thần, đến kính các vị này một ly đi."
An Tuyết Thần không dám ngẩng đầu cũng không có động tác gì. Viện trưởng nhìn thấy sự khác thường của cô, lay lay cô. "Tuyết Thần, không khỏe sao?" Viện trưởng nhỏ giọng, cũng chú ý tới sự run rẩy nhè nhẹ của cô, trán cũng rịn mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
An Tuyết Thần nhìn viện trưởng một cái, không thể để gia gia mất mặt cho nên cô nhận lấy ly rượu. "Tuyết Thần xin kính các vị." Ngay cả cô cũng không nhận thấy bàn tay cầm ly rượu đang run rẩy kịch liệt. Ánh mắt đặt vào Phàm Ngự, hô hấp như bị cái gì chặn lại, không thể thở được.
Phàm Ngự nhìn phản ứng của cô, khẽ động khóe miệng, rất hưởng thụ phản ứng này của cô. An Tuyết Thần, đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua cho em.
Viện trưởng cầm lấy ly rượu trong tay An Tuyết Thần sau đó hạ đôi tay đang run rẩy của cô xuống. Ông cảm nhận thấy thái độ thất thố này của cô, liếc một vòng xung quanh, lúc này mới tìm được nguyên nhân, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần cùng Phàm Ngự.
"Chắc hẳn đây là Phàm tổng, Phàm thiếu." Viện trưởng nói.
An Tuyết Thần muốn run cũng không được, không thể ở lại đây nữa, cô không thể thở nổi. Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, ánh mắt này là ánh mắt đang thưởng thức con cá trên thớt đang chờ bị giết. Cô chịu không nổi, đột nhiên đứng dậy. "Gia gia,con không khỏe lắm, con về trước." Nói xong liền chạy đi giống như chạy nạn.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng cô đang bỏ chạy, khóe miệng hơi cong lên, sợ sao? nâng ly rượu, "Viện trưởng, tôi, Phàm Ngự, xin kính ngài một ly." Sau đó ngửa đầu cạn hết ly rượu.
Viện trưởng như nghĩ đến cái gì đó, nhìn Phàm Ngự, trong lòng không khỏi khen ngợi: Một người đàn ông tốt, quả nhiên có khí phách, toàn thân như tạo ra khoảng cách không thể tới gần. Chính là ý trời, ý trời. Nha đầu kia không sao chứ, sau đó lấy điện thoại ra.
"Vu Điền, Tuyết Thần không khỏe lắm, con đi xem sao đi." Sau đó liền cúp điện thoại. Lạc Trạch ngồi một bên quan sát, vuốt mũi, nhìn viện trưởng: có thể thấy viện trưởng này biết hết mọi chuyện.
----------------------------
An Tuyết Thần chạy ra khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông kia, đi trên đường, nước mắt trong nháy mắt trào ra, nắm chặt tay, năm năm nhớ nhung, cô rõ ràng có thể cảm giác được sự xa lạ của anh, khiến trái tim cô đau nhói. Đúng vậy, anh ấy chắc là rất hận mình, sao trời lại còn muốn đùa cợt cô? Năm năm xa cách giờ gặp lại, hô hấp thực khó khăn.
An Tuyết Thần nắm chặt tay, chạy một cách vô hồn trên đường, vừa mới nhìn thấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mơ, nhưng là ánh nhìn kia làm cho cô tan nát cõi lòng, xa lạ đến vậy. Lần này không hề bất ngờ, phụ nữ bên anh ấy nhiều như vậy, trong lòng anh ấy mình sớm không còn vị trí gì nữa rồi. Nhưng tại sao nghĩ đến đây trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy?
"Tuyết Thần, cậu sao vậy, nhanh lên, mình dìu cậu vào." Vu Điền nhận được điện thoại của viện trưởng ra đón cô, nhưng vừa mới tời liền nhìn thấy An Tuyết Thần suy sụp, nước mắt ràn rụa.
"Tiểu Điền, mình vừa gặp anh ấy, mình vừa gặp anh ấy." Cô khóc càng dữ hơn.
Phàm Điền nhìn An Tuyết Thần, nhíu mày. "Cậu gặp ai? Chẳng lẽ cha tiểu Ngự.?"
An Tuyết Thần bổ nhào vào lòng Phàm Điền, khóc ròng. ( Cái cô Phàm Điền này sau là bạn gái của Lãnh Liệt nga :]] )
"Chúng ta đi, nói từ từ thôi, nào!" Phàm Điền đỡ An Tuyết Thần vào nhà. Đằng sau rạp hát là nơi bọn họ ở, điều kiện rất tốt.
Phàm Điền rót một ly nước đưa cho An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cầm lấy ly nước mà tay vẫn còn run run. Phàm Điền nhìn An Tuyết Thần, trong lòng lo lắng. Khi mới đến đây, Phàm Điền thường giúp đỡ phụ nữ có thai. Sau đó nghe câu chuyện đau khổ của cô ấy liền xác định sẽ giữ cô ở lại.
Phàm Điền trấn an An Tuyết Thần, "Theo lời cậu nói, thật là trùng hợp. Nói không chừng, ngày mai anh ta đi rồi, chẳng lẽ cậu còn yêu anh ta."
An Tuyết Thần không nói lời nào, ngẩn tò te nhìn chăm chăm vào ly nước. Phàm Điền nhìn An Tuyết Thần, cảm thán nói: "Thật sự là ý trời trêu người a."
------------------
"Ngự, đây là tài liệu cậu cần, xem xong đừng kích động." Lạc Trạch đem túi hồ sơ ném lên bàn Phàm Ngự.
Phàm Ngự chỉ mặc duy nhất áo choàng tắm, sau đó nhìn chằm chằm vào bộ hồ sơ, cầm lên xem.
"An Niệm Ngự, bốn tuổi rưỡi, nhóm máu O, có cùng DNA với Phàm Ngự, có quan hệ cha con."
Phàm Ngự nhìn tài liệu, ánh mắt hơi lóe lên, có chút khó hiểu, nhìn ảnh của An Niệm Ngự. Kỳ thực, không cần nhìn báo cáo kết quả DNA cũng biết bọn họ là cha con, rất giống nhau. Quả thực là từ một khuôn đúc ra.
Lạc Trạch rót một ly rượu, thản nhiên nói: "Mình đã điều tra, năm đó cô ấy tới rạp hát này cũng đã mang thai. Rất nhiều người khuyên cô ấy phá nó đi nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không chịu."
Phàm Ngự ném bộ hồ sơ đi, nhắm chặt mắt. "Trạch, cậu muốn nói gì?"
Lạc trạch mỉm cười. "Còn một thứ nữa, muốn cho cậu xem."
Phàm Ngự mở hai mắt, nghiền ngẩm nhìn Lạc Trạch. "Cái gì?"
Sau đó, Lạc Trạch lấy một cái đĩa CD, bỏ vào máy tính. Màn hình hiện lên, Lâm Mộng Tuyết cùng Mục Anh Lan cùng ngồi lên xe. Còn có đoạn clip ở bệnh viện, không biết Mục Anh Lan đưa tài liệu gì cho An Tuyết Thần, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy sắc mặt không tốt của An Tuyết Thần. Sau khi An Tuyết Thần rời đi, Lâm Mộng Tuyết bước ra, hai người cùng nhau rời đi.
Phàm Ngự nhìn chằm chằm vào màn hình. "Bệnh viện?"
"Ừ, hừ. Đúng rồi, Ngự, cậu xem đi." Nói xong Lạc Trạch đưa phần hồ sơ còn lại đưa cho Phàm Ngự, là bản phân tích DNA.
Phàm Ngự nhìn mấy dòng chữ kia, hai tay siết chặt. Đôi mắt trở nên u ám. Bà ta (mama Phàm Ngự) thế mà lại không coi mình ra gì mà chơi cái trò này.
Lạc Trạch cũng phát hiện sự biến đổi chậm rãi của Phàm Ngự, ổn định tâm tình cậu ta. "Điều quan trọng bây giờ không phải cái này, có thể thấy An Tuyết Thần vì hiểu lầm hai người là anh em nên mới rời đi, sau lại phát hiện mình mang thai nhưng vẫn sinh ra tên nhóc kia, mà ngay cả tên cũng đặt là An Niệm Ngự, tưởng niệm Ngự, xem ra tình cảm cô ấy dành cho cậu rất sâu đậm."
Phàm Ngự gập máy tính lại, hít một hơi sâu, rồi thản nhiên mở miệng: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Rạp hát"
Phàm Ngự không nhiều lời, đứng dậy đi tới phòng tắm. Lạc Trạch nhìn theo bóng lưng kia, khóe miệng nhếch lên. Rốt cục cũng đi đến hồi kết cho những chuyện này.
Hai người lái xe tới phòng học trong rạp. Hai người đứng ngoài cửa sổ, nhìn thấy An Tuyết Thần chu đáo giao lưu với học sinh, đôi lúc còn phát ra tiếng cười vui vẻ.
An Tuyết Thần kiên nhẫn chỉ dạy, sau đó dùng sức vỗ đùi vài cái. Đứng lên, nhìn một học sinh đàn Piano.
"Cô nói, các trò. Các trò không thấy cô đang phát cáu a. Aaaaaaaaaaaaa" Âm thanh cuối cùng đề cao vài lần.
"Bản nhạc này luyện bao lâu rồi, sao lại còn sai. Nói cho các trò biết, buổi biểu diễn sắp tới rồi, nếu các trò mà còn sai thì yêu quái sẽ bắt các trò cõng Piano chạy quanh rạp hát một ngày. Nghe thấy không? Tiếp tục luyện, lần cuối cùng, ai mà còn sai thì đừng nghĩ đến việc ăn cơm." An Tuyết Thần đứng dậy, tay vòng lên ngực nói.
Vài học sinh lớn miệng, không hề sợ chết, đứng lên. "Cô giáo, như thế nào mà cô giáo thay đổi tính cách chỉ trong một đêm vậy, cô đang bị kích động phải không?"
Các học sinh đều hít vào một hơi. An Tuyết Thần mỉm cười đi đến chỗ nam sinh kia, vẻ mặt tươi cười. "Trò à, đưa tay."
Nam sinh kia choáng váng một hồi cuối cùng cũng đưa tay ra.
"A----------a-----a------ Cô giáo, con sai rồi, a-------" Âm thanh vô cùng bi thảm.
An Tuyết Thần cười, tay cầm thước ra sức đánh vào tay của cậu bé. Mắt cậu bé hai hàng lệ nhìn An Tuyết Thần, thấy thế khuôn mặt An Tuyết Thần nở nụ cười.
"Ha ha ha, cô nói nè, nam nhi đại trượng phu, sao lại khóc như vậy a, ha ha ha" An Tuyết Thần cười, các học trò cũng cười theo. An Tuyết Thần chống nạnh nhìn các trò, ý cười trên miệng càng rõ ràng.
"Cô giáo, con chợt hiểu ra một câu nói." Một cô bé đáng yêu nói.
An Tuyết Thần liếc nhìn cô bé. "A? Nói thế nào?"
Cô bé nhìn thoáng qua các bạn học xung quanh, một hơi nói: " Là 'Tiếu lí tàng đao' " ( khẩu phật tâm xà).
(Thảo Thảo: k biết có nhầm lẫn với câu "khẩu xà tâm phật" hơm đêy, rõ ràng là mắng mình mà chị nữ chính cảm thấy hạnh phúc, *chậc chậc* )
Sau đó khóc thút thít. An Tuyết Thần cũng thực hạnh phúc, có mấy đứa trò này cũng tốt. Hoàn toàn không hay biết ở nơi nào đó óc người đang quan sát từng hành động, từng nụ cười của cô.
"Tiểu Ngự, con chậm một chút, mẹ con đang dạy mà." Một tiếng nói khiến cho Phàm Ngự cùng Lạc Trạch dời tầm mắt. Hai người nhìn theo hướng cậu bé chạy tới.
Ngay thời điểm cửa đẩy vào, Phàm Điền ôm lấy cậu bé, An Niệm Ngự bĩu môi, nhìn lão vu bà này, thanh âm non nớt nói: "Này, vu bà, thả con xuống, bổn thiếu gia đây là để bà ôm sao? Con muốn để ỹ nữ ôm cơ."
(Thảo Thảo: haizzz , giá như sau này Thảo Thảo cũng có đứa con đáng iu như vầy ha. Hí hí )
Phàm Điền lúc ấy nổi cơn tam bành, không chú ý, mở miệng nói: "Tiểu tử, sao con lại giống cha con đến thế, sau này lớn lên không được một ngày hai người, dù sao cũng đừng giống người cha không có nhân tính kia, một ngày đổi một cô."
An Niệm Ngự chui ra khỏi vòng ôm của Phàm Điền. Sau đó làm bộ mặt đứng đắn nói: "Baba, con không có baba, con chỉ có mama, ông ấy có cái gì, sau này lớn lên con nhất định tìm ông ấy tính sổ. Hừ." Vẻ mặt đứng đắn ấy quả thật giống hệt Phàm Ngự.
Phàm Điền vừa định cười phá lên, nhưng khi nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt nhất thời cứng đơ, hạ sách giấu tiểu Ngự sau lưng. Lạc Trạch liếc thấy vẻ mặt cực kỳ khó coi của Phàm Ngự, nhất thời nhịn xuống.
An Niệm Ngự lúc này mới nhìn thấy hai soái ca siêu cấp, sau đó không chịu để Phàm Điền che chắn trước người, âm thanh non nớt cất lên: "Vu bà, người vào trước, con có lời nói cùng người đàn ông này."
Phàm Điền ngây ngẩn, biết tên tiểu tử này cái gì cũng biết, rất rất thông minh, nhưng mà thằng bé vừa nói cái gì thế?
An Niệm Ngự nhìn Phàm Điền nửa ngày vẫn không phản ứng, nhanh chóng nhíu đôi mày kiếm nhỏ nhắn lại. "Muốn con nhắc lại lần thứ hai sao?"
Phàm Điền không biết chuyện gì đang diễn ra liền rời đi. Tình huống gì thế này?
Phàm Ngự nhìn An Niệm Ngự, An Niệm Ngự nhìn Phàm Ngự, hai người bộ dạng giống nhau, cuối cùng Lạc Trạch mở miệng trước. "Cậu bạn nhỏ tên là gì?"
An Niệm Ngự lạnh llùng liếc Lạc Trạch một cái. "Chú, cậu bạn nhỏ nào?"
Khuôn mặt tươi cười của Lạc Trạch nhanh chóng trở nên cứng ngắc. Đến ánh mắt cũng giống.
"Khụ, chú hỏi con đấy." Lạc Trạch không thể không đổi cách xưng hô, hỏi.
"Con tên là Tất Quên Ngự" Tiểu Niệm Ngự thông minh trả lời. Theo sau chính là tiếng cười sảng khoái của Lạc Trạch.
"Má ơi! Không được rồi! Cười chết mất! Ngự, con trai cậu rất thú vị nha, ha ha ha." Lạc Trạch nói xong cũng không để ý đến khuôn mặt tối sầm cùa Phàm Ngự, ôm bụng mà cười.
Nhưng hai cha con kia hoàn toàn không để mắt đến Lạc Trạch, cứ đối mặt như vậy. Cuối cùng vẫn là tiểu Ngự liếc Lạc Trạch một cái. "Ngu ngốc."
Quả nhiên cái người đang cười kia lại một lần nữa cứng họng.
An Niệm Ngự nhanh chóng nhíu mày lại, đến chỗ Phàm Ngự, chẳng là khoảng cách quá lớn, căn bản là không nhìn thấy mặt Phàm Ngự, sau đó lạnh lùng nhìn Lạc Trạch. "Ê, ngu ngốc đại thúc, bế cháu lên!" cái này không phải là khẩn cầu sao, sao giống như ra lệnh vậy a! Lạc Trạch nhìn tiểu Ngự, cuối cùng cũng ôm lấy cậu bé, làm cho cậu bé đối mặt với Phàm Ngự.
Tiểu Niệm Ngự vòng hai tay lên ngực nhìn Phàm Ngự. "Ông tới đây làm gì?"
Phàm Ngự nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu Niệm Ngự này, khóe miệng hiện lên ý cười thưởng thức. Tiểu tử này rất kiên cường, có phong độ giống mình. (Ghê chưa )
Tiểu Niệm Ngự nhìn Phàm Ngự, sau đó ghét bỏ nói: "Cái mặt đáng ghét, sao lại phục chế mặt của người ta?"
Quả nhiên, khi nghe những lời này, hai người đàn ông có cảm giác có đám mây đen bay trên đầu. Khóe miệng Phàm Ngự hơi co giật. Phục chế? Có con là kẻ trộm thì đúng hơn.
Phàm Ngự nhìn hình dáng thu nhỏ của mình, mở miệng. "Nhiêu tuổi?"
An Niệm Ngự hất cái cằm nhỏ nhắn. "Sao ông mạo muội vậy? Tôi có lý do nói cho ông biết sao?"
Lạc Trạch rốt cục cũng cười ra tiếng. "Ngự, tiểu tử này không hổ là con trai cậu, ngay cả tính cách cũng giống nhau. Hahaha"
Khuôn mặt tuấn tú của Phàm Ngự sa sầm, nuốt bao nhiêu cũng không thấy nghẹn, thế nhưng nuốt đến con trai lại nghẹn. Mẹ nó! Phàm Ngự liếc mắt cảnh cáo Lạc Trạch, quả nhiên anh ta chậm rãi thu hồi lai nụ cười.
"Ai là con của ông ta, tôi cho chú biết, tránh xa mẹ con tôi xa một chút, đem cái người ăn trộm mặt kia quay trở về, cút xa một chút." Đôi mắt đen của An Niệm Ngự nhìn chằm chằm Phàm Ngự, thanh âm lạnh như băng nói.
Phàm Ngự liền nổi giận, baba bị con trai giáo huấn. Không giáo huấn nó, nó không biết trời cao đất dày. Một phen xốc tiểu Niệm Ngự lên, dùng sức phát vào mông cậu bé, nhưng cậu cắn chặt răng, không để mình la lên, điều này làm cho hai người đàn ông hơi sửng sốt.
Phàm Ngự đem đứa bé trong lòng đẩy qua cho Lạc Trạch, An Niệm Ngự hiện lên ánh mắt quật cười, tràn ngập khinh thường. "A, người lớn như vậy, thế mà lại ăn hiếp một đứa trẻ." Tiểu Niệm Ngự tuyệt đối không chịu thua nói. Cậu phải uy hiếp mạnh một chút, như vậy mới có thể bảo vệ mama.
"Tôi cho ông biết, ông tránh xa mẹ con tôi một chút, mama là của tôi, tôi sẽ bảo vệ mama, không cần người khác, mang theo cái người ngốc nghếch nhanh chóng rời đi, bây giờ tránh xa tầm mắt của chúng tôi, nếu không tôi cho ông hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này." An Niệm Ngự điên cuồng nói, thầm nghĩ sẽ trút giận ama, cậu biết mama vì người đàn ông này mà chịu không ít đau khổ. Bất kể cái gì, bất kể ai ăn hiếp mẹ cậu cậu đều san bằng hết.
Lúc này Lạc Trạch đen mặt, nhìn Phàm Ngự, không ngờ cậu ta không những không nổi giận, vẻ mặt lộ ra một chút tán thưởng. Lạc Trạch giờ đã hiểu, tiểu tử này không ngoài dự liệu a. Khí thế kia tuyệt đối không chịu thua cha mình, ưu điểm di truyền từ cha mẹ.
Rất giống. Phàm Ngự nghiền ngẫm nhìn mầm móng mà mình gieo, hạt giống này rất tốt. An Tuyết Thần, em dám đem hạt giống của anh bỏ trốn, ngày tháng tươi đẹp của em đã chấm dứt.