Người đàn ông đối mặt với vấn đề cô hỏi, không trả lời, mà chỉ nhắc lại câu nói kia. "Về sau, không cần quá thông minh."
Pằng, pằng — — mấy tiếng súng vang lên phá vỡ không gian yên lặng của nơi này. An Tuyết Thần hơi hoảng sợ. Anh tới cứu cô sao? Nếu như anh biết cô muốn chạy trốn khỏi anh, thì còn muốn cưu nữa không?
Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần đang ngẩn ra, đi tới bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong ngực mình, chờ đợi Phàm Ngự giáng lâm.
Khi ở biển. Căn phòng tối đen trong nháy mắt sáng bừng lên. An Tuyết Thần nhìn người đàn ông ôm mình, cảm giác này. Cảm giác này.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân. Quả nhiên Phàm Ngự đi vào, sau lưng còn mang theo một đám vệ sỹ. Người đàn ông thần bí dùng súng chĩa vào đầu cô. Nhưng An Tuyết Thần không có chút sợ hãi.
Phàm Ngự nhìn súng chĩa trên đầu An Tuyết Thần. Thanh âm tối tăm mở miệng: "Thả người phụ nữ của tôi ra, có lẽ ày chết toàn thây."
Người đàn ông nghe lời nói của Phàm Ngự thì cười to: "Phàm Ngự, yêu thương cô ấy như vậy, không phải chỉ là lớn lên giống một người phụ nữ khác thôi sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Phàm ngự trở nên khó coi. Nhưng cũng không nói, An Tuyết Thần nhấc tròng mắt đen nhìn người đàn ông đeo mặt nạ. Anh ta cũng biết sao? Mình là một thế thân. Thì ra là, anh ta đã sớm biết nên mới đến gần cô sao. Thật đúng là châm chọc, thì ra cái gì anh ta cũng biết.
"Buông cô ấy ra." Phàm Ngự nhẫn nại lần nữa mở miệng nói.
"Không thả, tôi xem cậu có thể vì cô ấy làm những gì." Nói qua, người đàn ông đứng sau anh ta tiến lên, chỉ là chưa đi được mấy bước liền gục xuống. An Tuyết Thần rõ ràng cảm giác tay cầm súng của anh ta run rẩy.
"Làm sao có thể. Tại sao lại như vậy?"
"Bởi vì trước bữa tối của bọn mày, tao đã hạ độc vào thức ăn." Phàm Ngự châm một điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng.
"Ha ha, Phàm Ngự, thì ra cậu đã sớm biết. Chỉ chờ tôi nhảy vào, cư nhiên lấy người phụ nữ của mình làm mồi nhử. Thật không hổ danh là Phàm Ngự."
Trong nháy mắt, sắc mặt An Tuyết Thần trắng bệch, đôi mắt nghi hoặc nhìn Phàm Ngự, nhưng mà từ đầu đến cuối anh cũng không liếc nhìn cô một cái, anh chỉ nhìn anh ta mà thôi. Còn không bằng tình nhân của anh.
An Tuyết Thần thân thể hơi chuyển động, tiến tới bên tai người đàn ông đeo mặt nạ, nhìn mặc dù như bị động, nhưng quả thật là chủ động.
"Lãnh, uy hiếp tớ đi tới cửa, bên cạnh Quỳnh Đài có một chỗ rẽ, tớ nghĩ cậu nên trốn đi."
Thân thể Lãnh hơi run rẩy. Cúi đầu nhìn cô gái trong ngực.
An Tuyết Thần giống như cảm giác phản ứng của anh ta, lần nữa nhẹ giọng nói: "Nhanh lên một chút, bây giờ không phải lúc để cậu kinh ngạc."
Trong tay Lãnh cầm súng lục, "Tránh ra, nếu không tôi và mỹ nữ sẽ chôn cùng nhau, tôi rất vui lòng."
Phàm Ngự liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của An Tuyết Thần, trong mắt tràn đầy dò xét. Nhưng vẫn khoát tay áo, để ột con đường sống.
Lãnh cưỡng ép An Tuyết Thần rời khỏi kho hàng. Quỳnh Đài.
"Đi thôi, đừng xuất hiện ở thành phố XX nữa, coi như cảm ơn việc cậu dẫn tớ đi ngắm biển." An Tuyết Thần hướng về phía anh ta, nói.
Lãnh tháo mặt nạ xuống, nhìn An Tuyết Thần. "Tại sao cậu biết?" Anh ngụy trang rất tốt, người bình thường sẽ không nhìn ra được.
An Tuyết Thần nói thẳng một câu, nhiều năm về sau, những lời này sưởi ấm trái tim Lãnh.
"Bởi vì, cậu là bạn tớ. Đi nhanh đi, một lúc nữa anh ta đuổi theo, muốn đi cũng không được."
Lãnh tiến lên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần, kích động nói: "Tuyết Thần, cậu chờ tớ, nhất đinh tớ sẽ dẫn cậu rời xa anh ta, rời khỏi chỗ này, Tuyết Thần nhé."
An Tuyết Thần gật đầu một cái, sau đó Lãnh cũng không quay đầu lại liền rời đi. An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng Lãnh.
"Cám ơn, cám ơn cậu, đã cho tớ một lời cam kết như vậy." Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng chờ đợi cô quả thật là một trận mưa to gió lớn, những cử chỉ vừa rồi Phàm Ngự sao lại không biết chứ.
Cảm thấy sống lưng lạnh băng, cái loại cảm giác bị áp bức đó, chỉ có anh mà thôi. An Tuyết Thần từ từ xoay người, nhìn thấy là vẻ mặt giông tố - ác độc – tàn nhẫn, vẻ mặt giá lạnh như tảng băng.
Cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh. Cô sắp phải đối mặt với một cuộc mưa to gió lớn mới.
Phàm Ngự tiến lên, một phen bóp chặt cổ họng của An Tuyết Thần. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cố ý thả thằng đó đi. Tôi cho cô quyền lợi này, có phải tiếp theo cô nên thỏa mãn tôi đây."
An Tuyết Thần nhìn gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo. Sắc mặt tái xanh, rõ ràng nhìn thấy gân xanh nổ lên. Mạch máu nổi lên, giống như lập tức vỡ tung. Hô hấp của cô từ từ yếu bớt. Cô đã không biết đây là lần thứ mấy cô nếm trải tư vị của cái chết. Người đàn ông này nguy hiểm như vậy.
Phàm Ngự nhìn một đôi tay nhỏ bé từ từ rử xuống của An Tuyết Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành đỏ bừng. Lúc này mới hung hăng quẳng ngã cô. Sau đó không thèm liếc nhìn, rời đi. Chỉ còn thanh âm lạnh lẽo xuyên qua biển cả.
"Đuổi theo"
An Tuyết Thần miễn cưỡng nâng người lên, lê lết từng bước một. Cuối cùng liếc mắt nhìn bờ biển sâu thẳm. Lúc này không muốn rời đi.
Xe rất nhanh chạy đến căn biệt thự của Phàm Ngự. Suy nghĩ của cô cũng dần dần khôi phục lại. Nếu anh cũng biết thế? Thế thì không phải anh cũng biết mình muốn chạy trốn. Lúc nào thì biết chứ?
An Tuyết Thần xuống xe, nhìn gian phòng lạnh lẽo như nhà tù này. Cô cười khổ. Nửa năm. Muốn cô sống sao, dù gì cũng có kỳ hạn, nếu để cô sống cả đời ở đây, trải qua cuộc sống vô hồn, cô sẽ hỏng mất, cũng sẽ phát điên, nếu như vậy cô cũng sẽ lựa chọn hủy diệt cái nhà tù này.
Cuộc sống kế tiếp của cô sẽ tàn khốc như thế nào đây.
~ ~ ~ Hết chương