Mục lục
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn anh, đột nhiên cười một tiếng, "Được, là biệt thự của anh, phòng của anh, vậy tôi xách hành lý cuốn xéo khỏi đây là được chứ gì?" Nói xong cô trở vào phòng thu dọn đồ của mình. Anh vừa nhìn liền phát hoảng, vội vàng tiến lên, khí thế ban đầu cũng biến mất hầu như không còn nữa, ngăn cô lại, nói: "Được, anh cút, anh sang phòng khác, em đừng đi."
Cô nghe xong vội vàng đẩy anh ra khỏi cửa, đóng cửa lại. Tiếng vang kia làm cho người giúp việc kinh ngạc nhìn anh, trong mắt hoàn toàn không thể tin. Anh đảo mắt qua một lượt. "Dọn nhanh một chút."
Sau đó, anh phũi nước trên người, xoay người rời đi. Cô tức giận nằm trên giường lớn, thật tức chết cô mà. Không được, thế nào cũng phải báo thù. Phàm Ngự, em thừa nhận là anh yêu em, cũng vì em mà cam tâm tình nguyện bị thương, chỉ là em không thích cảm giác bị người khác gạt, cho nên em muốn chỉnh đốn anh cho đến ngày kết hôn. Anh tiếp chiêu đi?
(TT: Phù, hết cả hồn, muốn đứng tim, tưởng chị lại đi chứ... :3)
Phàm Ngự và tiểu Niệm Ngự vô lực nằm trên giường, hết cách rồi, chỉ có thể ngủ cùng con trai, lớn nhỏ đều khổ thân. Ngượng quá?
"Baba nói xem, chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Niệm Ngự hỏi.
"Con hỏi ta, ta hỏi ai, rối quá đi." Trời ơi má ơi, từ khi nào mà Phàm Ngự lại nói như vậy, lúc là người đang yêu, lúc là người cha, thật không giống nhau.
Tiểu Niệm Ngự đột nhiên ngồi bật dậy, xoay người lại, ngồi xếp bằng, vẻ mặt kiên định nói: "Bây giờ chúng ta cũng chỉ còn một cách."
Phàm Ngự nhướn mắt nhìn cậu: "Cách gì?"
"Vẫn là chết cũng quấn lấy, bất kể mama nói gì thì cũng phải làm, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng phải làm được." Tiểu Niệm Ngự nói.
"Có được không?" Nhưng thật ra là anh sợ anh không làm được, anh là ai cơ chứ, Phàm Ngự. Trời ạ, vì phụ nữ mà phải như vầy, nếu để người ngoài biết được, không phải bọn họ sẽ cười đến rụng răng à. Tiểu Niệm Ngự nhìn vẻ mặt anh có chút rối rắm, mở miệng nói: "Baba muốn vợ, muốn con hay là muốn danh."
"OK, nghe lời con." Cha con hai người nói xong cũng ngã xuống giường tâm sự. Cách này rất tốt nha, một bên thì ra chiêu, một bên thì liều mạng tiếp chiêu.
{Ấm áp nhé, hahaha}
Ngày hôm sau---------
An Tuyết Thần ngồi ở phòng ăn, sau đó bắt đầu bữa sáng của mình, cũng không chờ cha con bọn họ. Phàm Ngự cùng tiểu Niệm Ngự lúc này mới xuống, hai cha con nhìn nhau, sau đó ngồi vào chỗ của mình. Cô cũng không đếm xỉa gì tới họ, ăn một lúc, cô mở miệng nói: "Em khát, lấy nước lạnh cho em."
Vú Trương vừa nghe liền nói: "À, ta đi liền." Vừa nói xong liền muốn xoay người rời đi, lại bị cô gọi lại.
"Vú Trương, người không cần đi, con không bảo người." Cô nhìn rõ ràng hướng về phía Phàm Ngự, vú Trương thấy thế liền nói: " Tuyết Thần, để ta đi."
Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ, sau đó nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự dùng khăn lau khóe miệng một cái, sau đó đứng dậy, mở miệng: "Vú Trương, không cần, để tôi đi lấy." Vừa nói liền đi xuống bếp. Cô nhìn theo bóng lưng anh, khẽ mỉm cười, nói: "Vú Trương, mọi người xuống ăn cơm đi, ở đây không cần mọi người nữa."
"Này, Tuyết Thần, không ổn sao." Vú Trương khó khăn nói.
"Vú Trương, nghe con, đi đi." An Tuyết Thần mở miệng lần nữa.
"Vậy cũng được, ta đi xuống trước." Vú Trương nói.
"Vâng, người xuống đi."
Đợi đến khi Phàm Ngự rót một ly nước lạnh, đặt trước mặt An Tuyết Thần. Mới đặt mộng xuống ghế, cô lại mở miệng: "Em muốn sốt cà chua."
Phàm Ngự khẽ cắn răng, sau đó xoay người xuống phòng bếp một lần nữa, lần này cầm xốt cà chua. Mỗi lần đợi đến khi anh ngồi xuống, cô liền kêu lên. Tiểu Niệm Ngự ở một bên nhìn Phàm Ngự thật đáng thương, thật đồng tình a. Con trai mình quả nhiên không tồi.
"Em muốn xì dầu."
"Tương ớt."
"Nước chanh."
"Bánh kem."
Sắc mặt anh trở nên xanh mét, nếu là trước kia anh đã giết người rồi, "Đùa anh à? Đủ chưa?" Rốt cục anh cũng phản kháng.
An Tuyết Thần thực sự phẫn nộ, nhìn anh sau đó lấy điện thoại ra gọi, áp lên tai nói: "Alo, gia gia, dạ, người muốn con tiếp quản nhá hát, còn giới thiệu con trai thị trưởng cho con à, vậy ngày mai con qua."
Cô còn chưa nói hết, anh liền đoạt lấy điện thoại trong tay cô, tắt máy sau đó ném lên bàn, xoay người đi lên lầu. Cái mặt đó a, muốn thối bao nhiêu thì thối bấy nhiêu a. Trong lòng cô cảm thấy thoải mái a. Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, sau đó nói: "Mama, mama thật quá đáng."
Cô trở về ghế của mình, nhìn trên bàn bày bừa bảy tám món mình kêu anh lấy, trong lòng thật thoải mái. "Quá đáng, lúc anh ta đùa bỡn mình thì không quá đáng à. Còn con nữa, nếu con để ý tới baba, coi chừng mama không quan tâm con nữa."
Tiểu Niệm Ngự gật đầu lia lịa, sau đó nhìn lên lầu. Trời ạ. An Tuyết Thần nhìn lên bàn, khóe miệng lại cong lên, không ngờ anh cũng có ngày này, trước đây đều là khi dễ mình, hiện giờ khá tốt, nhìn dắng vẻ im hơi lặng tiếng ấy, mình sẽ sống thọ thêm mười năm a. Quá đã.
Trên lầu, Phàm Ngự vừa vào phòng ngủ liền bắt đầu cởi cà vạt của mình, gương mặt tuấn tú méo mó, bầu không khí như bị đè nén. Chết tiệt. Người phụ nữ này, được voi đòi tiên.
Phàm Ngự đổi bộ quần áo khác rồi đến công ty, thà ở công ty xử lý văn kiện cũng còn hơn về nhà. Trước kia là trông mong để được về nhà, giờ lại không muốn về tí nào. Không được, không thể tiếp tục như vậy, mình phải nghĩ cách. Cách gì đây?
---------
Trời tối rất nhanh, không biết cô gái nhỏ kia nghĩ ra cái gì nữa. Phàm Ngự cất xe, bước xuống. Nhìn đèn phòng ngủ đã tắt, nghĩ là cô đã ngủ rồi. An Tuyết Thần đứng bên cửa sổ, nhìn Phàm Ngự bước từng bước một vào, khóe miệng càng cong hơn.
Phàm Ngự đẩy cửa, soạt---, toàn thân đều ướt hết. Anh nhìn thùng nước dưới đất, hai tay nắm chặt thành đấm, trán nổi gân xanh. Vú Trương nghe tiếng động, tới nơi liền giật mình.
"Thiếu... thiếu gia, cậu.... mau vào tắm, coi chừng cảm." Bà vội vàng đi tới, nhìn anh, không biết ai đã làm, cứ như vậy hoảng hồn nhìn.
Anh gần như nghiến răng ken két, nặn từng chữ: "Cô ấy đâu?"
"À, con bé, Tuyết Thần đang ngủ." Vú Trương vừa nói xong, anh liền xông lên lầu. Tự mình cầu ình đi. An Tuyết Thần đứng ở cửa nghe ngóng, cho tới khi nghe tiếng bước chân của anh, liền cầm điện thoại lên, làm bộ nói: "Gia gia à, không phải con không muốn đi, người nói con tiếp quản nhà hát, chuyện này thì có thể, về việc đi gặp thiếu gia gì đó, nhất định con sẽ gặp."
Phàm Ngự tới trước cửa, vừa định đạp cửa ra nhưng lại nghe thấy tiếng nói của cô, hai tay càng nắm chặt hơn. Anh biết cô cố ý, chết tiệt. Cọp không khi nào cắn mèo bệnh. Khóe miệng anh giật giật, sau đó xoay người rời đi. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, thả lỏng. Vỗ vỗ ngực, sau đó trở lại giường, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của anh nhưng không nhìn cũng biết.
Tiểu Niệm Ngự đang đọc sách thì Phàm Ngự tới, dọa cậu trợn trắng mắt. Không dám tin đây là lão ba không ai địch nổi. Dáng vẻ ấm ức như thế này. "Lão... lão ba, sao người lại thành ra thế này? Trời mưa sao?"
Anh liếc cậu một cái rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cậu xuống lầu, nhìn một cái liền hiểu hết chuyện, mama thật quá đáng.
Phàm Ngự từ phòng tắm bước ra, nhìn tiểu Niệm Ngự đứng trước cửa, chau mày, nhìn: "Có lời muốn nói?"
Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu, vừa định nói nhưng lại cúi đầu. Phàm Ngự nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu. "Có gì thì cứ nói."
Tiểu Niệm Ngự nhìn anh: "Con nghĩ tới một cách, nhưng không biết có nên nói hay không."
Phàm Ngự xoay người, lại chau mày, nhìn tiểu Niệm Ngự, "Nói."
Tiểu Niệm Ngự thì thầm bên tai anh, không biết thì thầm cái gì mà vẻ mặt anh từ từ dịu xuống, sau đó khẽ động khóe miệng. Anh nhìn cậu: "Con thật sự là một đứa trẻ bốn tuổi sao? Ai dạy con thế? Có điều cũng không tệ lắm."
{Cha con nhà này đang nghiên cứu cái gì nữa đây.}
--------------------------------
Sáng sớm, ba người ngồi ăn điểm tâm, không đợi An Tuyết Thần gây phiền toái, điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự liếc mắt nhìn, sau đó lạnh nhạt nhận điện: "Trạch, có chuyện gì?"
"Cái gì? Cậu nói Hoàng Đế vừa mới có một cô bé 17 tuổi, là xử nữ, cậu muốn đi sao? Mình? Được rồi, chờ mình, mình liền đến." Nói xong anh cúp máy, chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỉ thản nhiên nói: "Anh có việc đi trước."
An Tuyết Thần nhìn bóng lưng Phàm Ngự, nhưng lời anh nói vừa rồi cô đều nghe cả. Cô bé 17 tuổi, là xử nữ, anh ta đi sao? An Tuyết Thần vội vàng uống một hớp nước chanh, sau đó cũng đi theo. Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ, cầm điện thoại gọi cho Phàm Ngự: "Alo, Lão ba, mama đuổi theo kìa, phần còn lại đều trông vào người đấy."
"Ừ, được rồi." Phàm Ngự lái xe, cúp máy, khóe miệng hơi nhếch lên. Em à, đừng trách anh quá đáng, đây chính là em tự tìm tới. Vừa nói vừa tăng tốc, chạy về hướng Hoàng Đế.
An Tuyết Thần đi theo, nếu để mình phát hiện anh ta lam gì, để xem mình xử anh ta như thế nào.
Hoàng Đế, An Tuyết Thần đậu xe qua một bên, nhìn Phàm Ngự đi vào, sau đó mình cũng xuống xe đi theo. Nhìn thấy Phàm Ngự đi vào phòng bao, căn phòng đó là căn phòng mà anh và Lạc Trạch thường lui tới. Hai tay cô nắm thành đấm, nắm thật chặt. Dán chặt vào cửa, muốn nghe thử bên trong xảy ra việc gì, bởi vì chưa bao giờ họ mở nhạc trong phòng này cả.
Phàm Ngự và Lạc Trạch ngồi trên salon, Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cười nhạo: "Cậu, cậu nói cậu, đời này vậy mà cậu lại chịu thua một người phụ nữ. Có điều không sao, mình tìm giúp cậu một cô bé, lát nữa sẽ đưa tới." Thật ra là Lạc Trạch cố ý nói.
Phàm Ngự liếc mắt không nói gì, chẳng qua khóe miệng nhếch lên vui vẻ. An Tuyết Thần ở ngoài cửa, đột nhiên có mấy cô bé mặc đồng phục học sinh đi tới, thấy giống mình lúc trước. Quả nhiên là vào cái phòng bao này. Trong lòng cô giống như hừng hực lửa giận. Được, còn muốn trâu già gặm cỏ non?
Phàm Ngự cũng nhìn mấy cô học sinh này, dĩ nhiên họ đều là nhận tiền diễn trò, Lạc Trạch mở miệng nói: "Mấy em hầu hạ anh, nếu phục vụ tốt thì đời này các em thăng tiến rất nhanh."
"Dạ, Lạc thiếu." Tất cả đều đồng thanh.
Hai thiếu nữ xấu hổ ngồi bên cạnh Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch nói:" Tìm ở đâu vậy?"
"Đương nhiên là trường học." Lạc Trạch lưu manh đáp.
An Tuyết Thần đột nhiên nghĩ ra một cách, Lạc Trạch, anh chờ đấy. Cô cầm điện thoại lên: "Lệ Lệ, Lạc Trạch lên giường với gái ở Hoàng Đế, cậu tới mau."
Nói xong, Lệ Lệ lập tức chạy tới. Lạc Trạch dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức vừa sờ vừa hôn. Lệ Lệ liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, sau đó đạp cửa vào. Nghĩ người đạp cửa là An Tuyết Thần, không ngờ lại là Lệ Lệ.
Lạc Trạch vừa định quay đầu lại xem kịch vui, nhưng vừa quay lại, nụ cười kia lập tức cứng đơ, vội vàng đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình ra. Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nói: "Lạc Trạch, chúng ta, GAME OVER." Nói xong liền rời đi, Lạc Trạch vội vàng đuổi theo, nhìn thấy An Tuyết Thần liền hiểu chuyện gì xảy ra, chết tiệt.
An Tuyết Thần tựa vào cửa nhìn Phàm Ngự, anh cũng nhìn lại cô, không biểu hiện gì, nói: "Các em chờ gì nữa, biểu hiện tốt lắm."
Phàm Ngự chính là cố ý co thường An Tuyết Thần. Trong lòng cô có cái gì đó tưng tức, thế nên thanh âm đề cao, hét lớn: "Phàm Ngự, chiều nay tôi chuẩn bị trở về thành phố X."
"Không tiễn." Phàm Ngự còn lãnh đạm nói, thỉnh thoảng còn trêu đùa tình thú với các cô gái.
Cô tức tới mức giậm chân, sau đó xoay người rời đi. Cô cũng nhanh chóng ra khỏi cửa, thấy anh không đuổi theo, trong lòng không khỏi sợ hãi. Đợi một lúc, thấy anh cũng không ra, cô nghĩ thầm, không thể nào. Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, đành phải quay lại, đẩy cửa, la to: "Này, Phàm Ngự, anh ra đây."Gương mặt cô tức giận.
Anh lạnh lùng nhìn cô, nói: "Sao? Không về nữa?"
Cô nổi đóa, đi tới trước mặt anh, đẩy mấy cô nữ sinh bên cạnh anh ra, sau đó kéo cà vạt anh, đi ra ngoài. Nếu như lúc này cô quay đầu lại sẽ phát hiện anh đang cười. Miệng nhếch cong lên rõ ràng như vậy kia mà. Dọc đường đi, mọi người đều dán mắt vào nhìn họ, một cô gái kéo cà vạt của Phàm thiếu, hơn nữa nếu không lầm thì Phàm thiếu còn đang cười. Một chút tức giận cũng không, thậm chí thích là đằng khác. Thật không thể tin được.
An Tuyết Thần cứ đi, cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cứ vậy mà kéo Phàm Ngự đi, cuối cùng nhét anh vào trong xe, đây là cái tình huống gì đây a, tất cả mọi người đều dồn mắt vào cặp nam thanh nữ tú này. An Tuyết Thần hai tay chế trụ hai vai Phàm Ngự, đôi đồng tử xinh đẹp tản ra lửa giận hừng hực.
"Anh có ý gì?" Cô thở hổn hển, hỏi.
Phàm Ngự ngược lại rất vui, không hề gì, nói: "Như em thấy đấy, em không để ý tới anh, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, không phải em rất rõ ràng sao?"
"Cho nên anh muốn buông tay phải không?" Cô nhìn anh có thể lớn gan nói như vậy, trong lòng bực bội.
"Trả lời."
"Phải không?" Cô dí sát vào mặt gương mặt đẹp trai của anh, cảnh này đẹp mê người.
"Phàm Ngự, anh không phải muốn kết hôn sao, lại dám chụp mũ tôi." Cô tức giận chất vấn.
"Dĩ nhiên, chẳng qua, hiện giờ em không cho anh vào phòng. Đúng lúc anh rất cần phụ nữ."
"Anh, cút." Nói xong cũng đi về phía xe của mình, không so đo với anh nữa.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng càng thêm vui, cũng không tin em không động lòng. Sau đó, anh chui vào xe của mình. Nếu đã làm thì làm tới cùng, xem ra phải thêm chút sức nữa. Anh lái xe lướt qua cô, nghênh ngang rời đi. Cô ngồi trong xe nhìn xe anh phóng như bay, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay lái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK