“Ô..ô…ô, Tuyết Thần, làm sao bây giờ, mới vừa rồi mình làm gì vậy?” Lily ngồi tại trước cửa khách sạn khóc lên
An Tuyết Thần nhìn cô ấy ngồi trên đất khóc thương tâm như thế thì lại không biết nói gì cho đúng, chẳng lẽ cô phải nói với Lily rằng người đàn ông đó không đáng để yêu, cô ây chỉ đang bị đủa giỡn thôi sao? Không được, nàng không thể nào nói như thế
“Lily đừng như vậy mà, chẳng qua bọn họ xem thường chúng ta thì phải bị ê mặt như thế thôi. Đi, mình mời bạn ăn cho hết buồn” Nói xong liền kéo Lily đứng lên
“Mình không muốn, buông tay mình ra” Lily dùng dằng lấy tay ra nhưng An Tuyết Thần vẫn không chút nào nới lỏng tay mình
“Không buông, bạn mau đứng lên đi, đừng ngồi trước cửa nữa, ngồi trước cửa như vậy không thấy xấu hổ à. Mau dậy đi!”
“ Không xấu hổ gì hết, mình không đứng lên đâu”
An Tuyết Thần nhìn thấy Lily chỉ lo giãy dụa mà không để ý mình đang va vào người khác liền tiến lên phía trước
“Tiên sinh, ngại quá, bạn tôi uống hơi nhiều nên không cẩn thận đụng vào ngài, thật xin lỗi”
“Vương Lỵ Lỵ nghe cô nói thế vội ngẩng đầu lên liền ngẩng cả người, là một soái ca như thế thì làm sao nàng có thể bỏ qua được, cô liền giả vờ say dựa sát vào người đàn ông này
Thấy hành động của Lily như thế liền hiểu rõ vấn đề
“Vương Lỵ Lỵ mau đứng lên ình” Cô tức giận kéo Lily ra nhưng Lily này cứ như trên người có keo dính kéo hoài không ra
“Vương tiểu thư, xin mời cô tránh ra để tôi đi” Nói rồi liền dợm chân bước đi nhưng lại không thể bước ra được
“Chậc, tiểu thư, không bằng như vầy đi, cô nói địa chỉ để tôi đưa cô ấy về” Đại soái ca nhình người đang dính sát vào mình nói
An Tuyết Thần nhìn người đàn ông này, cảm giác không phải là người xấu mà rất hào hoa phong nhã, vừa liếc nhìn vừa nháy mắt với Vương Lỵ Lỵ nói cho hắn biết địa chỉ
"Được rồi. số 278 đường xx, thật sự là làm phiền anh rồi." An Tuyết Thần nhìn bạn tốt của mình tức giận nói
Nhìn bọn họ lên xe, An Tuyết Thần bước đi lẩm bẩm
“Bạn tốt, thấy sắc quên bạn, xem ra chính là bạn xấu. Mới vừa rồi còn khóc chết đi sống lại, nhanh như vậy liền tươi tỉnh, trai đẹp đúng là liều thuốc hay a? Lily chết tiệt, lần gặp tới ta sẽ chém mi thành hai khúc cho xem” Nói xong, cô dự định đón taxi đến bệnh viện thăm ba mẹ, vừa quay đều lại liền thấy Phàm Ngự đang đứng cùng với nữ thư ký
An Tuyết Thần nhìn bọn họ không biết có nên chào hỏi hay không vì dù sao mình cũng chỉ là người tình của hắn. Hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh không thấy ai liền đi về phía đó
“Phàm Ngự, hiện tại vẫn còn sớm, tôi đi bệnh viện thăm ba mẹ một chút, đi trước” An Tuyết Thần nhìn hai người họ nghĩ thầm “Hẳn là không phát hiện hoặc là không nghe thấy gì rồi”
Nói rồi liền quay người đi. Phàm Ngự nhìn bóng lưng của An Tuyết Thần nói
“Cô về trước đi, ta đi đây” Nói xong liền bước theo An Tuyết Thần
An Tuyết Thần thong thả bước đi trên đường không còn dáng vẻ như vừa bị bạn xấu bỏ lại
“Tuyết Thần, mình về nhà rồi, ha ha, cậu không phải là đang giận mình đó chứ” Lily vừa về đến nhà sợ cô giận mình liền điện thoại cho cô
“Này, Vương Lỵ Lỵ, cậu là cái đồ xấu xa, thấy sắc quên bạn, cậu được lắm” Quát xon liền tắt điện thoại
Cất điện thoại vào túi, tự nói “Lily xấu xa, cậu chờ xem, ít nhất là ba ngày tôi không sẽ nói nói gì đến cậu” Tức giận đi trên đường, hoàn toàn không có chú ý một chiếc xe đang chạy theo sau cô