Cửa sổ hơi mở ra, gió mùa hè theo đó thổi vào.Mái tóc dài tung bay trên khắp khuôn mắt trắng trẻo của An Tuyết Thần. Trong lúc không để ý, có một bàn tay đã thay cô cài lại tóc ra phía sau tai. Động tác nhỏ này của Lãnh, như hành động đương nhiên, dành cho người con gái của hắn vậy. Hắn bị hành động của mình dọa sợ , cô ấy đã bị Phàm Ngự chơi chán rồi.
Nhìn về phía An Tuyết Thần, hắn thật không hiểu, tại sao cô lại ở chung một chỗ với Phàm Ngự, thật đáng tiếc ột cô gái đơn thuần như thế. Lông mày hắn khẽ nhíu chặt lại.
Leng Keng ——
Thời gian nghỉ ngơi cũng đã đến. An Tuyết Thần khẽ thở dài, nhìn lại vở ghi chép tối hôm qua. Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh đang ngủ, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Một tay chống cằm, một tay khác thì đẩy nhẹ Lãnh.
"Lãnh, mau tỉnh dậy, đã đến giờ nghỉ, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm." An Tuyết Thần buồn cười nhìn hắn, khẽ nói.
Lãnh giả vờ mở đôi mắt đẹp mê người ra. Bộ dạng lười biếng, vươn tay ra, nói:
"A, thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã ngủ lâu như vậy sao." Sau khi nói xong, đứng thẳng dậy.
Khôi Ảnh nhìn thấy Lãnh duỗi người ra. Thầm nghĩ.
" Hắn rõ ràng chưa ngủ mà." Lý Viện nhìn Khôi Ảnh, ngượng ngùng nói.
"Trương Khôi, chúng ta cùng đi nhé." Nói xong, cầm hộp nữ trang của mình lên.
Trương Khôi nhìn Lý Viện, khẽ gật đầu. An Tuyết Thần đã cất xong, sau đó tươi cười nhìn về phía Lãnh.
Bốn người cùng đi đến “trụ sở bí mật”, nhưng ai cũng có tâm sự của riêng mình.
An Tuyết Thần thì lo sợ. Sợ sau đó sẽ bị Phàm Ngự trừng phạt, chỉ hy vọng hắn sẽ không làm gì ba mẹ cô.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, suy nghĩ, không biết cô ấy giả vờ như thế để làm gì? Nghĩ đến chuyện sáng nay, đúng là chấn động lòng người. Không có sự sợ hãi. Nhìn cô vẻ ngoài nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất kiên cường.
Lãnh nhét hai tay vào trong túi quần. Nghiêng đầu, ngắm nhìn dáng vẻ lo sợ của An Tuyết Thần. Có lẽ, cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra lúc s áng. Dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên.
Mà Khôi Ảnh thì vẫn tiếp tục quan sát An Tuyết Thần, lần sau nhất định phải để ý kỹ ánh mắt mờ ám của hắn ta. Lông mày nhíu chặt lại. Còn Lý Viện thì vụng trộm liếc nhìn Khôi Ảnh, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần vần không phát hiện ra. Cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không biết những ngày tháng yên bình có còn không.
"Đến nơi rồi" Lời nói của Lý Viện đã kéo suy nghĩ của ba người kia quay trở lại.
Lãnh nhìn về phía trước, phát hiện ra nó rất đẹp.
Bốn người cùng đi vào bên trong mái đình yên tĩnh, để ăn bữa trưa. An Tuyết Thần đi từ từ ra chỗ đình nghỉ mát, bước đi trên con đường mòn đầy hoa hồng.
An Tuyết Thần đứng ở chính giữa con đường, hấp thụ hương thơm của hoa hồng, tận hưởng ánh nắng mặt trời, lắng nghe tiếng chim Hoàng Oanh hót. Tức giận cũng dần ta biến. Tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Lãnh dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, thoải mái thưởng thức hết những hình ảnh kia. Lý Viện thấy Lãnh cứ nhìn An Tuyết Thần mãi, bước tới bên cạnh hắn nói:
"Tuyết Thần, rất xinh đẹp phải không, ngay cả tôi cũng rất thích bạn ấy?" Nói xong, nhìn về phía An Tuyết Thần.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khẽ gật đầu.
" Đúng là rất đẹp, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút thê lương. Hình như cô ấy có chuyện gì đó, mà chúng ta không biết." Ánh mắt Lãnh nhìn An Tuyết Thần có chút mơ màng, nói.
Lý Viện nhìn Lãnh một chút, sau đó lại nhìn An Tuyết Thần." Có lẽ vậy ...! ."
Khôi Ảnh đem tất cả quay lại, nhất là những hình ảnh trong biển hoa của An Tuyết Thần.