Lãnh vô tri vô giác mở hai mắt ra nhìn Phàm Ngự: "Cô ấy như thế nào." Câu nói đầu tiên của anh là hỏi thăm An Tuyết Thần như thế nào, có thể thấy được anh yêu cô đến cỡ nào.
Vẻ mặt Phàm Ngự giễu cợt nhìn Lãnh: "Liệt, cậu cứ phải đối nghịch với tôi?" Rất lâu Phàm Ngự không có kêu như vậy. Kể từ khi vì cô gái Lâm Mộng Tuyết kia.
Lãnh hiển nhiên ngẩn người, "Tôi yêu cô ấy, yêu chân thành. Không phải đối nghịch với anh, anh chính là hung hăng tổn thương cô ấy."
"Đây chính là phương thức tôi yêu cô ấy." Phàm Ngự rất bá đạo nói.
"Nhưng phương pháp của anh quá cực đoan rồi, cô ấy sẽ không chịu nổi."
Phàm Ngự nhìn anh chằm chằm: "Dưỡng tốt thương thế của cậu đi, sau đó, chạy về nước Mỹ của cậu. Bác trai bác gái, tôi đã thả về nhà, cũng tạ lỗi rồi, dù sao cũng là trưởng bối." Nói xong cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Trên mặt Lãnh trắng bệch nhìn Phàm Ngự, "Ngự, đừng tổn thương cô ấy nữa." Phàm Ngự cũng không quay đầu lại, rời khỏi gian phòng.
Lãnh Liệt nằm ở trên giường, trong đầu tất cả đều là tiếng gào thê thảm của An Tuyết Thần, mỗi một tiếng đều nặng nề đánh trúng tim của anh. Hai tay anh nắm chặt. Nhắm mắt lại, một mảnh tuyệt vọng.
"Thần, anh thật sự yêu em, tuy nhiên nó lại không bảo vệ được em, anh nên làm thế nào đây. Em nói cho anh biết anh nên làm thế nào đây?"
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần khóc ngã xuống từ trên giường, bởi vì thân thể quá mệt, một lần nữa ngủ thiếp đi. Trong mộng của An Tuyết Thần đều là Lãnh, một tiếng súng vang lên, đạn ghim vào đùi của anh.
"Liệt, không cần, anh đừng chết, Liệt, Liệt" Dọc theo đường đi, cho đến khi trở lại Trung Quốc, cô đều vô tri vô giác nằm mơ. Cũng không biết mình đã trở lại biệt thự của Phàm Ngự.
"Ưmh, a, đau" An Tuyết Thần mở mắt, nhìn quanh một vòng, phòng của Phàm Ngự. Trong nháy mắt mình cứ như vậy trở lại cái nhà tù này. Chính là một giấc mơ. An Tuyết Thần nâng người. Đứng ở bên giường, tất cả xung quanh cũng thay đổi, trở nên hơn nghiêm ngặt rồi. Cô cười giễu cợt.
Cô theo cầu thang đi xuống. Không nhìn thấy Vú Trương, trong lúc bất chợt nhớ tới, có phải đã làm liên lụy tới Vú Trương, Phàm Ngự đối với người phản bội anh cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, đầu óc của cô chợt nổ tung. Không phải mình lại làm liên lụy tới Vú Trương, có phải mình quá ích kỷ hay không. An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ, chạy xuống lầu. Tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, em có trông xem Vú Trương không? Hả? Bà ấy ở đâu?" An Tuyết Thần cầm tay Tiểu Linh khẩn trương hỏi. Tiểu Linh khổ sở nhìn gương mặt tiều tụy của An Tuyết Thần.
"Chị Tuyết Thần, Vú Trương, Vú Trương rời đi rồi." Tiểu Linh nói xong liền rơi nước mắt. Vú Trương là người hiền hoà, đối đãi rất tốt với người khác.
An Tuyết Thần vô lực buông tay Tiểu Linh ra, nước mắt chảy xuôi ra ngoài. Tự lẩm bẩm nói: "Vú Trương, thật xin lỗi, huhu huhu, thật xin lỗi, là cháu quá ích kỷ, hại bà. Vú Trương" An Tuyết Thần vô lực ngã xuống.
"Chị Tuyết Thần, chị sao vậy, có khỏe không." Tiểu Linh đỡ thân thể cô quắp ngã xuống của cô, khẩn trương la lên. Tiểu Linh nhìn An Tuyết Thần như vậy, cô cũng rất đau lòng, trước kia An Tuyết Thần giống như không nhiễm một hạt bụi, đẹp như thần tiên. Hiện tại giống như búp bê sứ bị vỡ tan tành, vừa đụng liền vỡ.
Rắc rắc ——
Cửa lớn bị đẩy ra. Phàm Ngự đi tới, chau mày lại, nhìn An Tuyết Thần ngồi phịch ở trong ngực Tiểu Linh, đau lòng khóc. An Tuyết Thần căn bản là không chú ý có người đi vào. Đầu nhỏ vẫn đặt ở trong ngực Tiểu Linh, cô cần một người ôm trong ngực.
Tiểu Linh nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự, thanh âm run lẩy bẩy nói: "Thiếu, thiếu gia" Phàm Ngự từ công ty trở lại liền bắt gặp một cảnh tượng như vậy.
An Tuyết Thần nghe thanh âm của Tiểu Linh, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự. Đứng ở cửa. Ánh sáng hắt lên kéo dài hình bóng của anh nên không rõ vẻ mặt anh, nhưng cảm thấy anh đang tức giận.
Bây giờ An Tuyết Thần liền muốn rơi xuống dưới biển sâu, nhìn Phàm Ngự đứng thẳng, giống như bè gỗ thương tổn trôi nổi trên mặt biển. Cô đi tới chỗ Phàm Ngự , nắm kéo ống tay áo anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Vú Trương đâu? Anh làm gì bà ấy, Vú Trương ở đâu, tôi muốn gặp bà ấy. Tôi muốn gặp bà ấy!" An Tuyết Thần nắm kéo ống tay áo Phàm Ngự, giống như một đứa trẻ mê mang, không tìm được phương hướng, không tìm được lối ra.
Phàm Ngự nhíu lông mày nhìn An Tuyết Thần lùn thật nhiều so với mình, ngẩng đầu lên, đầu cũng chỉ cao tới lồng ngực của mình, ngước nhìn mình, đặc biệt bất lực.
"Tại sao xuống đây?" Phàm Ngự đối với vấn đề của An Tuyết Thần không cho câu trả lời. Bế ngang cô. Không nhìn cô, mới hai ngày qua, hình như cô lại gầy, ôm cô nhẹ nhàng linh hoạt tựa như ôm một bó rơm rạ. Không phải mỗi ngày đều truyền bình dinh dưỡng sao? Nghĩ tới đây, lông mày Phàm Ngự nhăn nhăn, đám bác sỹ kia. Đáng chết.
An Tuyết Thần chú ý tới biến hóa trên vẻ mặt anh, cho nên không nói gì, bởi vì cô nói qua là sẽ nghe lời, anh có rất nhiều nhược điểm của cô. Phàm Ngự đá văng cửa phòng của mình, đem An Tuyết Thần đặt lên giường. An Tuyết Thần ôm cổ anh không buông tay, Phàm Ngự chau mày lại nhìn cô. Đột nhiên khóe miệngquét xuống nụ cười xấu xa.
"Thế nào? Muốn cùng ngủ sao?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, "Vú Trương đâu?"
Phàm Ngự nhìn cô, đẩy tay nhỏ bé của cô ra, đứng lên nhìn cô: "Rời đi."
"Anh làm gì bà ấy? Có thương tổn bà ấy không?" An Tuyết Thần khẩn trương hỏi.
Lông mày Phàm Ngự buông lỏng: "Cô cho là thế nào?"
An Tuyết Thần nhìn anh thật lâu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ Vú Trương nói qua, Phàm Ngự là một tay bà nuôi lớn, cho nên Phàm Ngự rất tôn trọng bà, nếu là vậy, đó chính là anh không làm gì với Vú Trương. Nghĩ tới đây, nét mặt dữ tợn của An Tuyết Thần từ từ buông lỏng xuống, đồng thời Phàm Ngự thật thưởng thức nét mặt của cô, cô thật sự rất thông minh.
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự: "Có thể hay không, bảo Vú Trương trở lại"
Tâm tình Phàm Ngự đột nhiên thay đổi rất tốt. Cúi người lấn tới cô, nâng cằm của cô. "Cô đang cầu xin tôi sao?"
An Tuyết Thần cắn môi dưới. Cứng ngắc gật đầu. "Nhưng bà ấy vì cô mà phản bội tôi"
An Tuyết Thần không nói chuyện, Phàm Ngự rất hiểu tính tình cô. Phàm Ngự đẩy cô ra, xoay người rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng thật khó chịu, thật muốn giết chết anh, cũng không cần mệt mỏi ngụy trang mình như vậy, có một ngày tôi sẽ giết chết anh rồi sau đó tự sát.
"Phàm Ngự."
Phàm Ngự không xoay người, dừng bước, đứng ở trước cửa, chờ đợi cô nói tiếp.
An Tuyết Thần nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh. Thanh âm thanh nhã mở miệng: "Có cơ hội, tự tay tôi sẽ giết chết anh, sau đó theo anh rời đi, bởi vì máu tanh trên người tôi cũng quá nặng."
Phàm Ngự đưa lưng về phía cô, cô không thấy biểu hiện của anh trong giờ phút này. Khóe miệng Phàm Ngự giống như hơi giương lên. Nhàn nhạt mở miệng: "Tôi sẽ cho cô cơ hội này, chỉ là, không thể giết chết tôi, ngày bình thản của cô sẽ kết thúc." Nói xong cũng sải bước rời đi. Lưu lại một mình An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nắm chặt đôi tay, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như có, tôi thật sự sẽ giết anh, mình cũng sẽ theo anh" Ngoài cửa, Phàm Ngự nghe thấy thanh âm của cô gái nhỏ, không thấy rõ vẻ mặt của anh. Lặng lẽ rời đi. "Hận anh như vậy sao?"
Tuyến phân cách ——
Ban đêm, An Tuyết Thần rửa mặt xong, đứng ở bên giường, cô đang đợi anh, bây giờ mình lưu lạc thành món đồ chơi của anh rồi sao? Ha ha, người tình trở thành món đồ chơi.
Phàm Ngự đẩy cửa ra, nhìn thấy An Tuyết Thần một bộ quần trắng, đứng ở bên giường, có vẻ như cô tịch. Mái tóc dài của cô bồng bềnh trên một thân quần trắng. Phàm Ngự đi vào, từ phía sau ôm cô. "Sao còn chưa ngủ?" Thanh âm của anh tối tăm khàn khàn nhưng không mất mị hoặc.
Gương mặt giơ lên. "Chờ anh" An Tuyết Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp. Thoát khỏi thanh nhã, bình tĩnh, cô không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Phàm Ngự ôm lấy An Tuyết Thần, đưa cô đặt ở trên giường, một đôi tay vuốt ve mặt cô. Thanh âm cực kỳ mị hoặc: "Đang suy nghĩ gì?"
An Tuyết Thần cứ như vậy, nhìn chằm chằm người đàn ông dịu dàng trước mắt. "Nghĩ làm thế nào mới có thể giết chết anh"
Phàm Ngự nhìn cô, cười, cười đến cuồng ngạo. Ngón tay đùa bỡn cái cằm lanh lảnh: "Rất đơn giản, nhắm ngay trái tim của tôi, đâm." Nói xong đem tay nhỏ bé của cô đặt ở trên trái tim đang đập của anh.
An Tuyết Thần nhìn anh, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình gì: "Anh sẽ cho tôi dùng súng nhắm ngay trái tim của anh sao?"
"È hèm, biết, chỉ là, hiện tại tôi muốn cô." Dứt lời liền hôn lên đôi môi An Tuyết Thần, người phụ nữ như vậy để cho anh muốn ngừng mà không được, cả ngày nghĩ tới cô gái muốn giết mình, anh làm sao sẽ buông tay.
An Tuyết Thần tựa như một người đầu gỗ, đần độn nằm ở trên giường, nhưng lại không giảm chút nào ** của Phàm Ngự đối với cô. Mà tận tình trêu đùa cô, hôn chỗ mẫn cảm của cô. Đùa bỡn chỗ tư mật của cô.
"Ừ ——" Cô yêu kiều kêu một tiếng, khiến đường cong bên khóe miệng Phàm Ngự càng thêm sâu hơn. Tận tình trêu chọc cô.
An Tuyết Thần ảo não cắn múi môi của mình, cô cảm thấy mình đáng xấu hổ, lại vẫn có cảm giác đối với anh, cô nhất định phải giết anh, không thể mặc cho nội tâm của chính mình có cảm giác, tuyệt đối không thể.