An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, tốt hơn là lên xe, anh mở cửa xe cho cô, cô kinh hãi, anh ta làm gì vậy? Mở cửa xe giúp cô. Anh cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, cho nên càng cố gắng hơn, ngay cả dây an toàn cũng thắt cho cô.
Sau khi làm xong tất cả, Phàm Ngự mới ngồi vào ghế lái, nổ máy xe, An Tuyết Thần chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác anh hôm nay đặc biệt khác thường, có điều cô không có quyền nói tới.
"Sau này không cần tới đón tôi, tôi rự đi được, hôm qua tôi đã nói, tôi sẽ không thay đổi. Cho nên dẹp cái ý định của anh đi, nếu không tôi sẽ đi."
Kít--------
Quả nhiên, nghe cô nói vậy Phàm Ngự liền đạp mạnh thắng xe, hai tay nắm chặt tay lái, sắc mặt tối sầm, nhưng là nhớ tới lời của tiểu tử nói, cũng chỉ có thể nhịn.
"Lão ba, tôi nói ông nghe, nếu muốn theo đuổi mama thì việc đầu tiên là thu lại phong thái vương giả của ông, tính khí của ông đã không ai chịu nổi, bây giờ là đi cầu người nhà, ông không có được giở tính khí trẻ con đó ra, phải hạ thấp phong độ xuống, nhớ đấy." Thằng bé này chưa lớn mà tư tưởng rất sâu sắc.
Phàm Ngự hòa hoãn cảm xúc một chút, lại nổ máy lần nữa, thanh âm ôn hòa nói: "Em có ý định của em, anh cũng có ý định của anh, anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ lại đến."
An Tuyết Thần trợn to mắt nhìn Phàm Ngự, người này là ai a? Sao lại không nhận ra, nói xóc óc như vậy mà anh ấy không hề tức giận, cô nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì? Cô nghiền ngẫm nhìn gò má của anh. Anh bị cô nhìn vậy cũng có chút chột dạ cho nên mở miệng: "Đẹp trai vậy sao? Đến mức em không thể nhìn chỗ khác?" Cô lập tức thu hồi ánh mắt, nghĩ bụng: "Quả nhiên vẫn là Phàm Ngự. Cuồng ngạo, tự đại."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần không được tự nhiên xoay đầu, hơi động khóe miệng, độ cong rất mê người, coi bộ lần này mình thắng. {Tác giả: Ngươi cũng đừng kiêu ngạo a…}
Biệt thự, An Tuyết Thần xuống xe, cũng không đợi Phàm Ngự. Nhưng vừa bước vào, cô ngây ngẩn cả người, đẩycửa vào liền nghe thấy một tiếng đồng loạt.
"Hoan nghênh thiếu phu nhân."
An Tuyết Thần đứng trước cửa, khẽ động cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hai hàng người giúp việc nữ, đối diện là vú Trương đang cười khanh khách, cô phản ứng lại lần nữa, mặt giận dữ nhìn cái người đang ung dung đi vào kia. Phàm Ngự nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa tức vừa giận kia có chút đỏ mặt, sau đó anh khẽ động khóe miệng. "Tất cả giải tán đi, đừng dọa đến thiếu phu nhân."
"Dạ"
Chờ mấy người giúp việc giải tán, An Tuyết Thần sải bước đến trước mặt Phàm Ngự, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn vẻ mặt lười biếng của anh. "Phàm Ngự, anh đang làm cái quái gì vậy, tại sao lại để bọn họ gọi tôi là thiếu phu nhân."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nhếch miệng cười. Cô nhìn anh cười, nổi hết cả da gà, sao lại cười giả tạo như thế. Anh chỉ đáp lại: "Sớm muộn gì anh cũng khiến em trở thành thiếu phu nhân, bảo họ gọi trước."
"Anh, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng bở." An Tuyết Thần cũng không cam tâm tình nguyện nói. Tiểu Niệm Ngự vừa nhìn thấy tình huống này, thanh âm nhàn nhạt truyền vào tai hai người. "Mama, mama đến rồi."
"An Tuyết Thần vừa nghe thấy bảo bối gọi liền thu lại vẻ mặt tức giận, sau đó tao nhã xoay người lại, gương mặt vui vẻ, cái này là thật lòng, đó là tình yêu của một người mẹ.
"Ừ, tới mama ôm." An Tuyết Thần vừa nói vừa ôm cậu bé vào lòng. Tiểu Niệm Ngự nhìn Phàm Ngự, cảnh cáo một phen, ánh mắt như đang nói "còn phải để tôi ra tay."
Phàm Ngự nhìn con trai, giơ ngón tay cái lên, tiểu Niệm Ngự kiêu ngạo cười một tiếng rồi nói: "Mama, con muốn ngủ cùng với mama, tối nào con cũng đều nhớ mama.''
An Tuyết Thần nghe cậu than mà chua xót, sau đó nhìn Phàm Ngự, nhấp đôi môi đỏ mọng: "Tối nay có thể để bảo bối về nhà tôi ngủ không, ngày mai tôi sẽ đưa nó về."
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt của cô, không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói "không được"
An Tuyết Thần nhìn tiểu Niệm Ngự nước mắt lưng tròng, không đành lòng, đôi mắt phiếm hồng. "Ngoan, bảo bối, con đã lớn rồi, là một nam tử hán, không thể cứ ôm mẹ được, sau này đều phải ngủ một mình, biết không?"
Tiểu Niệm Ngự ủy khuất bĩu môi, sau đó hôn cần cổ thơm ngát của mẹ, nức nở nói: "Mama, con rất nhớ mùi thơm của mama. Thật là thơm."
Cậu cười châm biếm. Phàm Ngự nhìn tiểu tử kia ra sức bám chặt người phụ nữ của mình, thật hận a, anh cũng muốn hôn cô, đang ở trong phòng làm việc anh cũng nhớ đến mùi hương của cô, nếu không phải vì tương lai sau này, có nói gì anh cũng sẽ cưỡng bức cô. Cũng không thể vì nhất thời *** mà sau mất đi cơ hội hằng ngày ***.
An Tuyết Thần nhìn bảo bối dựa vào mình như thế, trong lòng vô cùng vui vẻ. "Bảo bối, hôm nay con muốn làm gì?"
Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu lên, nhìn mama xinh đẹp trước mắt, nói: "Hôm nay con muốn luyện võ, lão ba nói, a, không, baba nói, đàn ông phải giỏi võ để bảo vệ phụ nữ, quan trọng nhất là để có thể bảo vệ mama."
An Tuyết Thần ôm đầu cậu vào lòng, trong lòng vô cùng thoải mái, không hổ là bảo bối mình mang thai mười tháng, nói chuyện cũng dễ đi vào lòng người như vậy. Đang lúc này...
"Thiếu gia, lão gia và phu nhân tới." Vú Trương đi tới nói. An Tuyết Thần vừa nghe, lông mày liền chau lại, sau đó nhìn về phía Phàm Ngự, phát hiện anh không có biểu hiện gì, anh ấy có thể làm như thế nào, dù sao cũng là mẹ của anh ấy. An Tuyết Thần liền ôm tiểu Niệm Ngự, cũng không nhìn ra cửa. Thanh âm thô ráp của Phàm Kình Thiên truyền đến.
"Cháu của ta đâu? Cháu trai bảo bối của ta đâu? Nhanh đến để gia gia ôm, gia gia nhớ cháu muốn chết." Người chưa thấy đã nghe thấy tiếng, tiểu Niệm Ngự trong lòng An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt của cô, nhìn thấy mama mình có chút mất tự nhiên cũng nhìn thấy chân mày cô nhíu lại. Cậu cũng không trả lời, bây giờ nhất định cậu phải ở bên mama.
Phàm Kình Thiên và Mục Anh Lan vừa vào liền thấy An Tuyết Thần lạnh nhạt, ôm tiểu Niệm Ngự, tiểu Niệm Ngự cũng rất vui vẻ, ôm chặt cô. Phàm Kình Thiên nhìn Phàm Ngự, ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ, Ngự, có khách à."
Phàm Ngự đứng lên, sau đó nhìn mẹ con cô. "Không phải khách, mà là nữ chủ nhân."
Một câu nói rất rõ ràng, An Tuyết Thần cũng không trả lời, chẳng qua là nhìn Phàm Kình Thiên, gật đầu một cái, lạnh nhạt mở miệng. "Xin chào." Không nhiều lời, chẳng qua là lễ phép hỏi thăm , sau đó nhìn tiểu Phàm Ngự trong lòng, nói: "Bảo bối ở lại chơi với gia gia, hay là lên lầu cùng với mama?"
Tiểu Niệm Ngự liếc Phàm Ngự một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên là con lên lầu cùng mama, con rất nhớ mama, trừ phi mama ở đây thì con mới ở lại chơi với gia gia." Lời của tiểu Niệm Ngự rất rõ ràng, Phàm Kình Thiên tán thưởng nhìn cậu. Thằng bé này thật đúng là thông minh, cùng một kiểu với nhà họ Phàm này.
An Tuyết Thần có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, cậu vỗ nhẹ cô cười nghịch ngợm, nói nhỏ: "Mama, con giúp mama báo thù."
Sắc mặt Mục Anh Lan vô cùng xấu, nhất là khi nghe cháu trai nói như vậy, bản thân cũng không biết đối mặt với cô như thế nào, cô căn bản là không có nhìn bà, cũng không có chào hỏi, điều này khiến bà có chút mất mặt.
Tiểu Niệm Ngự ngược lại rất thông minh, mở miệng: "Bà nội, bà tới rồi à, hôm nay bà thật trẻ nha."
Mục Anh Lan một chút cũng không lúng túng, trên mặt nở nụ cười, mở miệng nói: "Phải không? Ngoan, cháu của ta thật ngoan."
Phàm Ngự lúc này cũng lên tiếng: "Sao hai người tới sớm vậy?"
Phàm Kình Thiên ngồi lên ghế salon, liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, sau đó nhìn về phía vợ mình. Mục Anh Lan thấy ánh mắt của chồng liền tới chỗ An Tuyết Thần, lúng túng ho khan vài tiếng. Nghe thấy tiếng ho, lúc này, cô mới xoay người nhìn người đàn bà độc ác này, sắc mặt tuyệt đối không vui, nhíu chặt mày, khôn mặt này là khuôn mặt mà cô khó có thể đối diện được. Có thể thấy được giờ phút này, An Tuyết Thần phẫn nộ tới mức nào.
Sắc mặt Mục Anh Lan nhìn cũng thật không tốt, mở miệng: "Tuyết Thần à, trước kia là bác không đúng, con tha thứ cho bác đi, bác biết là mình sai rồi."
An Tuyết Thần nhìn người đàn bà này, toàn thân đều tản ra hơi thở cao quý, bây giờ có thể cúi đầu nhận lỗi như vậy thật không dễ dàng gì. Cô lãnh mạc (hời hợt) mở miệng: "Chuyện quá khứ rồi, cũng không thể thay đổi được gì, cho nên chưa nói tới việc tha thứ hay không, miễn là mình không thẹn với lòng là được rồi, vì vậy cháu không thể không tha thứ cho bác."
An Tuyết Thần nói rõ ràng tất cả, là ai thì cô cũng không chấp nhận, nói xong liền ôm con lên lầu.Tiểu Niệm Ngự nhíu mày nhìn mẹ, chiêu này không được rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Phàm Ngự cũng tối mặt, chưa kể đến Mục Anh Lan, vẻ mặt lo lằng cùng giận dữ. Phàm Kình Thiên mở miệng: "Chuẩn bị đi, ta và mẹ con cũng chưa ăn, lát nữa mọi người cùng ăn với nhau một bữa."
"Vú Trương, chuẩn bị bữa sáng, đúng rồi, phần của thiếu phu nhân cứ làm như bình thường." Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng. Mục Anh Lan có chút kinh ngạc, không phải con bé ấy vừa mới cự tuyệt sao, thế nào lại gọi con bé ấy là thiếu phu nhân. Cho dù gọi như thế nào, bà cũng không muốn xía vào.
Phàm Kình Thiên liếc sắc mặt khó coi của Phàm Ngự, mở miệng nói: "Con thật sự không có cách giải quyết?"
Phàm Ngự nghe lão ba mình nói vậy, sắc mặt lại đen thêm mấy phần. "Không cần người quan tâm, chỉ tại hai người đến mà phá hỏng kế hoạch của con."
Phàm Kình Thiên nhìn con trai nhíu mày càng chặt, trong nó rất chắc chắn, cũng không tiện nói gì, mở miệng nói. "Chúng ta tới thăm cháu trai một chút, ăn xong rồi về, con làm việc của con đi, không muộn mất."
Phàm Ngự liếc nhìn mẹ mình. "Nhưng bầu không khí bị hai người phá hỏng rồi." Nói xong cũng đi lên lầu, để lại hai vị trưởng bối.
An Tuyết Thần ôm tiểu Niệm Ngự trở về phòng, cậu nhìn cô, sau đó mở miệng: "Mama, mama thật sự không thích baba sao?"
Đối với vấn đề đột ngột này của con trai, cô hơi ngẩn người, sau đó vuốt tóc mình, dịu dàng nói: "Ừ, mama không thích baba."
Tiểu Niệm Ngự bĩu môi. "Tại sao?"
An Tuyết Thần cũng không biết trả lời cậu như thế nào, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ, bản thân mama và baba chính là sai lầm.''
Tiểu Niệm Ngự cũng không nói gì, cậu chỉ khi ở bên mẹ mới có biểu hiện của một cậu con trai. Nhìn vẻ mặt thất vọng của con, trong lòng cũng cảm thấy không chịu được. Phàm Ngự đứng ngoài cửa nghe hai mẹ con nói chuyện, hai tay để hai bên hông nắm chặt, không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.
An Tuyết Thần vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Phàm Ngự đứng ở cửa, cô hơi sửng sốt nhưng liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu."Để cho thằng bé ngủ trước đã." Vừa nói liền vòng qua người anh.
Phàm Ngự kéo tay cô, vẻ mặt cứng đơ, mờ miệng: '' Tuyết Thần, em không định tha thứ cho anh thật sao?"
Cô không nói gì, vỗ vỗ tay của anh, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi. Đây chính là câu trả lời cho vấn đề của anh, không thể tốt hơn.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng của cô, nắm chặt tay thành đấm, bộ dạng giống như đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
---------------------
Mấy người ngồi trên bàn ăn, người nào ăn phần người nấy, ai cũng không nói lời nào, chẳng qua có đôi lúc An Tuyết Thần chăm nom tiểu Niệm Ngự. Tiểu Niệm Ngự ở trong bầu không khí này, cảm thấy rất không thoải mái. Xem ra phải thay đổi kế hoạch.
"Mama, con no rồi, mama cũng ăn chút đi, đừng có lúc nào cũng chăm con." Tiểu Niệm Ngự yêu thương mama, rất hiểu chuyện mà nói, phá vỡ sự im lặng.
An Tuyết Thần nhìn con trai, cười với con một cái, mở miệng ăn. Mặc dù không ăn vào, nhưng cô ăn rất nhiều, không để cho bọn họ làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình.
Phàm Kình Thiên liếc nhìn tiểu Niệm Ngự, nói: "Niệm Ngự thật hiểu chuyện, tới chỗ gia gia nào."
Tiểu Niệm Ngự liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chẳng qua chỉ cười, ya1 bảo có thể đi. Thấy mama đồng ý, tiểu Niệm Ngự nhanh chóng chạy tới chỗ của gia gia, kêu một tiếng rất ngọt. "Gia gia"
Vẻ mặt Phàm Kình Thiên yêu thương, cười lớn. "Ừ, haha, giỏi, cháu ngoan."
"Gia gia, Niệm Ngự rất nhớ người." Tiểu Niệm Ngự chui vào lòng Phàm Kình Thiên làm nũng. Phàm Ngự nhìn tiểu tử này, làm sao mà đối với ai cũng tốt như vậy, hết lần này tới lần khác khiêu khích mình, thế mà tất cả mọi người đều cho nó là đứa trẻ ngoan, không hề biết nó là tội phạm lừa gạt a, tài sản mấy trăm triệu của mình cũng bị nó bắt chẹt mà cạn sạch.
An Tuyết Thần nhìn con trai, tiểu tử này trước giờ đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để cô phải phiền lòng, điểm này làm cô rất vui. Còn là Phàm Ngự thì lại có chút choáng váng, tiểu tử này, thật là có tài a, có thể giả bộ như thế. Ai dạy nó thế không biết?
Mục Anh Lan cũng cười nhìn tiểu Niệm Ngự, thằng bé tương đối gần gũi với ông hơn, chẳng lẽ nó biết chuyện năm đó sao? Sao mình cứ có cảm giác nó không gần gũi với mình vậy?
An Tuyết Thần ăn xong cơm tối, thật ra thì không muốn ăn, chẳng qua là vì đáp ứng tiểu Niệm Ngự, giống như người một nhà. Cô đứng lên, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Cháu ăn xong rồi, không còn sớm nữa, cháu về trước. Tiểu Niệm Ngự, mẹ đi đây, mai mẹ lại sang đây với con." An Tuyết Thần nói xong liền bước ra ngoài, Phàm Ngự cũng vội chạy theo.
An Tuyết Thần nhìn thấy anh theo sát mình, hơi chau mày, xoay người nhìn anh. "Anh cũng ra ngoài làm gì?"
Phàm Ngự nhìn cô, cười nhạt: "Anh đưa em đi."
"Không cần, tự tôi thuê xe được rồi." An Tuyết Thần cự tuyệt.
Phàm Ngự không nói nữa, kéo An Tuyết Thần đi về phía xe của mình, nhanh chóng nhét cô vào trong xe, nổ máy, mở miệng: "Để anh đưa em đi, nếu không anh không yên tâm."
An Tuyết Thần rất muốn cười, không yên tâm? "Không yên tâm cái gì?"
Phàm Ngự cũng không biết nói gì, tìm đủ các lý do mà các cô gái thường hay dợ: "Lỡ có lưu manh rồi em gặp nguy hiểm thì làm sao đây!"
An Tuyết Thần nhìn anh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Lưu manh? Ở cùng anh còn nguy hiểm hơn."
Phàm Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mắt, giờ phút này cô đang nghiêng đầu ra cửa sổ,tầm mắt rơi vào cần cổ trắng nõn, thật muốn nhào tới cắn một cái, khoảng cách giữa hai người thật gần. Trái cây thịnh soạn như vậy, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, còn cmn hành hạ người như thế. An Tuyết Thần cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, tự động quay đầu lại liền chạm mắt đôi mắt đen kia, có chứa *** mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, khẽ rủa: "Lưu manh." Nói xong cũng không nhìn anh, quay đầu, trong nháy mắt trái tim cũng đập thình thịch.
Phàm Ngự nghe thấy cô gọi mình là lưu manh, cười khổ: "Bảo bối, trở về bên anh được không?"
An Tuyết Thần cười lạnh, lạnh lùng nhìn Phàm Ngự. "Ha ha, trở về bên anh, đừng có mơ, tôi nghĩ tới việc anh cùng người phụ nữ khác lăn lộn trên giường, nghĩ đến việc chạm vào cơ thể của anh, tôi cảm thấy rất ghê tởm."
Nghe câu trả lời của cô, anh cũng không qua tâm, chuyên tâm lái xe, trong lòng vẫn nghĩ cách làm sao để tan chảy trái tim lạnh như băng kia, xem ra lát nữa phải về nhà thương lượng với tiểu quỷ một chút. Tiểu quỷ kia tuy còn nhỏ nhưng mà không đơn giản tí nào, nghĩ lại những phẩm chất tốt đẹp của thằng bé là do mình gieo, trong lòng vẫn tự mãn một chút, mầm giống của Phàm Ngự này thì phải như thế chứ. Hai người cứ trầm mặc như vậy.