Mục lục
Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Hùng Hoa không có chờ được vợ gọi dậy ăn sáng, mà là bị đồng hồ báo thức trong di động gọi dậy, ông một cào cào mái tóc rối bời, một bên theo mùi thơm của bữa sáng mở cửa đi ra.

Thấy trên bàn cơm đã có hai phần cơm sáng trên bàn mà bà vợ vẫn đang loay hoay trong bếp, Đỗ Hùng Hoa mở miệng gọi: “Bà……”

“Suỵt!” Nhưng mà ông vừa mở miệng, Cam Mạn Mai liền vươn ngón tay ra nhắc nhở ông giữ im lặng.

Cam Mạn Mai hạ thấp thanh âm: “Đừng ồn ào, con gái và tiểu Ngôn đã trở lại, đều đang ngủ, để cho chúng nó ngủ nhiều một chút.”

Đỗ Hùng Hoa vốn còn đnag định hỏi sao sáng nay không thấy vợ gọi dậy, nghe bà nói con gái và tiểu Ngôn đã trở lại, cũng không rối rắm nhiều, gật gật đầu với Cam Mạn Mai, liền ngoan ngoãn đi vào phòng toilet rửa mặt.

Nhưng mà ông mới vừa vào toilet, Tống Gia Thành liền mở cửa thư phòng ra.

Thấy hắn đi ra, Cam Mạn Mai vội vàng quan tâm hỏi: “Tiểu Ngôn, sao cháu đã dậy rồi? Có phải dì và chú nói chuyện ồn ào ảnh hưởng tới cháu không?”

Tuy rằng Cam Mạn Mai hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng bà đã có đáp án.

Xem đôi mắt gấu trúc của tiểu Ngôn, khẳng định là không ngủ đủ đã bị bọn họ đánh thức.

Cam Mạn Mai nhìn Tống Gia Thành xin lỗi cười cười: “Dì đã làm bữa sáng, nếu cháu đã tỉnh thì tới ăn trước đi, ăn no ngủ tiếp.”

Nói xong không đợi Tống Gia Thành trả lời, bà lại tiếp tục lải nhải: “Không phải dì nói, người trẻ tuổi hiện tại không coi trọng sức khỏe của bản thân, tiểu Hạ chính là như vậy, phía trước lúc làm việc ở bệnh viện, hận không thể ngủ tới trước giờ vào làm một phút, cơm sáng cũng tùy tiện ăn hai miếng bánh quy chắp vá, cháu cũng không được học theo nó, người là sắt, cơm là thiếp, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng, không ăn bữa sáng không được.”

Tống Gia Thành cơ hồ thức cả đêm qua, nên tinh thần không quá tốt, lại bị Cam Mạn Mai lải nhải một hồi như vậy, hắn bừng tỉnh gật gật đầu, dưới sự thúc giục của bà, bước chân vừa chuyển, liền đi rửa mặt.

Đỗ Khanh không thích nghe Cam Mạn Mai nhắc mãi mấy chuyện này, cho nên bà thấy Tống Gia Thành nghe mình khuyên bảo như vậy, trong lòng cao hứng vô cùng, nhẹ buông tay, liền lấy thêm hai miếng thịt đặt vào bánh mì của hắn.

Lúc Tống Gia Thành rửa mặt xong, từ toilet đi ra, Đỗ Hùng Hoa đã ngồi trước bàn ăn, thấy hắn ra tới, Đỗ Hùng Hoa thần thái sáng láng nói: “Tiểu Ngôn, chú phải đi làm bây giờ, không có thời gian nói chuyện, nhưng chờ chú tan tầm, hai ta nhất định phải chơi hai ván hẳn hoi.”

Nghe Đỗ Hùng Hoa nói vậy, Tống Gia Thành nghĩ thầm: Mình quả nhiên vẫn không trốn thoát vận mệnh phải chơi cờ cùng Đỗ ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-112-vong-tay-phi-thuy.html.]

Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng mặt ngoài Tống Gia Thành vẫn cực kỳ tích cực gật gật đầu.

Động tĩnh như vậy, Đỗ Khanh trong phòng ngủ, tự nhiên cũng bị đánh thức.

Cô nằm trên giường, nghe thanh âm từ bên ngoài truyền đến, liền biết Tống Gia Thành và cha mẹ mình ở chung rất hài hòa, cô chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại.

Đỗ Khanh ở trên giường nhắm mắt trong chốc lát, mới đứng dậy, cầm một giỏ quả dại cùng vòng tay Tống Gia Thành định tặng Cam Mạn Mai trên bàn lên, mở cửa đi ra ngoài.

Vòng tay Tống Gia Thành đựng trong hộp gấm, cho nên Đỗ Khanh lấy ra trực tiếp nhét vào trong tay của hắn.

Lễ vật Tống Gia Thành tự mình chuẩn bị, tự nhiên phải để cho hắn tự đưa cho Cam Mạn Mai mới có thể biểu hiện một mảnh tâm ý.

Tống Gia Thành cầm cái hộp trong tay, không chút do dự, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cam Mạn Mai.

“Dì, đây là lễ vật cháu chuẩn bị cho dì, dì xem xem có thích hay không.”

Cam Mạn Mai nhìn cái hộp nhỏ trước mặt, cười đến cong đôi mắt, bà chân thành nói: “Cháu đứa nhỏ này, đâu cần khách khí như vậy.”

Tống Gia Thành vội vàng nói: “Cần chứ ạ, trong khoảng thời gian này ít nhiều có chú dì chiếu cố, cháu cũng chuẩn bị cho chú một bộ cờ cụ cùng một ít sách đánh cờ cơ bản, phỏng chừng nặng tiểu Hạ không bê được, cho nên không lấy ra, hiện tại để cháu lấy cho chú.”

Anan

Nghe hắn nói, trong lòng Đỗ Hùng Hoa lập tức cảm thấy thoải mái, ông đắc ý nhìn vợ một cái, đắc ý vì mình cũng có lễ vật.

Cam Mạn Mai mới không thèm để ý mấy suy nghĩ linh tinh của chồng, bà duỗi tay mở hộp gấm ra.

Bị vòng tay phỉ thúy nằm trên vải lụa, lập tức đập vào mi mắt bà.

Nhà mẹ đẻ Cam Mạn Mai cũng có chút của cải, bản thân bà cũng không phải người không biết nhìn hàng, bà vừa thấy tỉ lệ của cái vòng tay này liền biết nó rất trân quý.

Cho nên lúc Tống Gia Thành ôm bàn cờ bạch ngọc ra tới, bà vội vàng nói: “Tiểu Ngôn, lễ vật này thật sự quá quý trọng, dì không thể nhận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK