Mục lục
Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối Tần thị nghe nói hôm nay Đỗ Khanh sẽ về hiện đại, còn lưu luyến không rời lôi kéo tay cô dặn dò rất nhiều.

Tổng kết ý Tần thị chính là —— trở về thì có thể, nhưng nhất định phải quay lại trước ngày sinh thần của Hoàng Hậu nương nương, nàng rất muốn gặp mặt Đỗ Khanh một lần.

Nhận của người ta nhiều đồ vật như vậy, Đỗ Khanh cũng không thể nói mình không muốn quay lại, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Lúc tới trên giường còn xếp đồng hồ quả lắc, cho nên cực kỳ chật hẹp, lúc trở về trên giường cũng chỉ có một cái tương Đỗ Khanh dùng để đựng trang sức và xiêm y, thoạt nhìn cũng rộng rãi hơn không ít.

Lần này Đỗ Khanh cũng không có giả mô giả dạng đặt chăn bông giữa hai người nữa.

Hai người mỗi người nằm một bên giường, chừa ra một khoảng ở giữa.

Để tránh giống như lần trước, trong lúc ngủ mơ bị đông lạnh cả người, trước khi ngủ, mỗi người tự đắp một cái chăn bông riêng.

Hai người cứ như vậy nằm ở trên giường, nhìn nhau không nói gì, ai cũng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Khanh đắp chăn bông nóng quá ngủ không được, cô gạt chăn ra, bực bội lăn một vòng ở trên giường.

Trong bóng đêm, Tống Gia Thành nhỏ giọng hỏi: “Ngủ không được?”

Đỗ Khanh gật gật đầu, buồn bực vô cùng thở dài một tiếng.

“Quá sớm, tôi căn bản không buồn ngủ, bằng không chúng ta nói chuyện một lát đi, nói không chừng trò chuyện một lúc sẽ buồn ngủ.”

Tống Gia Thành trong bóng đêm xoay người, đối diện với Đỗ Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Nói cái gì?”

Đỗ Khanh bởi vì động tác của hắn mà khẩn trương nắm chặt nắm tay, quẫn bách: “Liền, liền tùy tiện tâm sự thôi.”

Tống Gia Thành buồn rầu xoa xoa chóp mũi: “Nhưng ta không biết nên nói cái gì.”

“Kỳ thật có một chuyện tôi luôn rất tò mò.” Đỗ Khanh chủ động mở miệng ra đề tài.

“Chuyện gì?”

Đỗ Khanh do dự sau một lát, vẫn mở miệng hỏi: “Anh cũng đã 24 tuổi, vì sao còn chưa thành thân?”

Từ lúc Đỗ Khanh biết tuổi tác của Tống Gia Thành, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng cô.

Tống Gia Thành là con trai độc nhất của Quốc công phủ, bất luận là diện mạo hay là gia thế đều không thể bắt bẻ.

Hắn như vậy, tuyệt đối không thiếu nữ tử ưu ái hắn, nhưng vẫn một mình đến bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-68-chuyen-cu-3.html.]

Tống Gia Thành không nghĩ tới Đỗ Khanh muốn hỏi cái này.

Hắn bởi vì Đỗ Khanh nói mà trầm mặc, lúc Đỗ Khanh cho rằng hắn không muốn nhắc tới đề tài này, định mở miệng đổi đề tài hóa giải xấu hổ, hắn lại mở miệng nói:

“Bởi vì ta có bệnh.”

Đỗ Khanh như thế nào cũng chưa nghĩ đến, đáp án sẽ như vậy.

Thân thể Tống Gia Thành thoạt nhìn không tồi, tuy là người đọc sách, nhưng thân thể của hắn cũng không gầy yếu, Đỗ Khanh cũng không nhìn ra, thế nhưng hắn còn có bệnh kín.

Bất quá loại chuyện này, đối với đương sự, tuyệt đối không phải chuyện gì vui vẻ.

Đỗ Khanh khô cằn an ủi hắn: “Không có việc gì, có bệnh có thể trị, cổ đại trị không hết, về sau anh có thể đi hiện đại trị liệu, trình độ chữa bệnh của hiện đại rất cao, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của anh.”

Tống Gia Thành lắc lắc đầu, ngữ khí trầm trọng mà thống khổ: “Không phải bệnh trên thân thể, mà là bệnh trong lòng.”

Tống Gia Thành tròn mắt, miêu tả hình dáng Đỗ Khanh trong bóng đêm.

Anan

Sự tồn tại cảu Đỗ Khanh làm hắn cảm thấy an tâm, giờ khắc này, hắn phát hiện thế nhưng bản thân có thể bình tĩnh kể lại chuyện xưa bất kham cho cô.

Năm Tống Gia Thành mười bốn tuổi, đương kim bệ hạ vừa mới đăng cơ, Tống Mẫn Lan mới được phong làm Hoàng Hậu liền có thai.

Lúc ấy Tống Mẫn Lan mới 17 tuổi, cả ngày ngốc trong hoàng cung, bệ hạ vừa mới đăng cơ, thế lực ngo ngoe rục rịch khắp nơi, hắn mỗi ngày không phải vội vàng xử lý triều chính, chính là vội vàng triệu tập trọng thần trong triều nghị sự.

Tống Mẫn Lan cảm thấy tịch mịch, Tống Gia Thành từ nhỏ đã hay đi theo tỷ tỷ lớn lên, lập tức liền đi sưu tầm các loại đồ vật thú vị và thoại bản ở kinh thành, muốn đưa vào trong cung để Tống Mẫn Lan giếc thời gian.

Nhưng mà lần đầu tiên Tống Gia Thành tiến cung tặng đồ, liền gặp tiền Thái Hậu Phùng thị.

Phùng thị tuy rằng là Hoàng Hậu của tiên đế, nhưng dưới gối bà cũng không người con trai trưởng thành nào, nếu không phải về sau bà nuôi đương kim thánh thượng, bà chính là một vật trang trí bị tiên đế chán ghét.

Một vật trang trí của tiên đế dùng để ổn định nhân tâm người nhà mẹ đẻ của bà.

Nhà mẹ đẻ Phùng thị thế đại, phụ huynh bà thiện chiến, cơ hồ nắm chắc một nửa binh lực Khánh triều.

Phùng thị không được tiên đế yêu thích, chính mình lại không phải người có thể nhịn được tịch mịch, mười mấy năm trước liền bắt đầu trộm nuôi dưỡng trai lơ ở trong cung.

Nhưng mà chuyện này bà ta giấu thật sự kín, trước chuyện của Tống Gia Thành, trừ bỏ tâm phúc bên ngoài, không còn có người khác biết chuyện này.

Phùng Thái Hậu thích nuôi dưỡng trai lơ, còn đặc biệt thích nam tử trẻ tuổi mỹ mạo.

Tống Gia Thành tiến cung tặng đồ cho Tống Mẫn Lan, bất hạnh đụng phải bà ta.

Lúc ấy tiên đế vừa mới chếc, tân đế mới đăng cơ, phùng Thái Hậu và gia quyến, tự so với Lữ hậu, vô pháp vô thiên trực tiếp trói Tống Gia Thành mang đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK