Mục lục
Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Không nhìn thấy hôm nay Đỗ cô nương phân phó hắn về sân chuẩn bị đồ ăn cho công tử, công tử và chủ mẫu cũng không biểu hiện cái gì khác thường sao?

Cái này đủ để thuyết minh, ở trong lòng công tử và chủ mẫu, Đỗ Khanh ở Quốc công phủ ra lệnh, là một chuyện cực kỳ bình thường.

Chuyện này có ý nghĩa gì, thập phần không bình thường.

Tống Châu là người thông minh —— không nên suy nghĩ thì sẽ không suy nghĩ, Đỗ cô nương nói như thế nào, mình liền làm theo là được!

Đỗ Khanh vừa nói xong, Tống Châu vội vàng tiến lên cầm chén đũa bỏ chạy.

Ra ngoài cửa hắn giao chén đũa cho tên sai vặt trong viện, còn mình nghe lời đi đến bên ngoài sân chờ.

Trước khi đi, Tống Châu còn không quên kêu người hầu hạ trong sân cũng đi ra ngoài.

Tuy rằng hắn không biết Đỗ cô nương muốn nói chuyện gì với công tử, nhưng nếu nàng bảo hắn đợi bên ngoài, nghĩ đến cũng không hy vọng bị những người khác nghe được.

Sau khi Tống Châu đi ra ngoài, Đỗ Khanh còn không quên đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Trở lại ngồi xuống trước bàn, cô thuận miệng nhắc tới một chuyện.

Anan

“Hôm nay tôi tiến cung, anh đưa hết tất cả đồ vật chúng ta mang về vào trong cung?”

Tống Gia Thành vội vàng lắc đầu: “Không có, ta chỉ đưa những thứ nàng đã chia sẵn.”

Lần này bọn họ lại đây, mang rất nhiều đồ, ba cái đồng hồ quả lắc đều là của Tống Gia Thành, dư lại bánh kem và trái cây đều là lễ vật cho Tống Mẫn Lan.

Đỗ Khanh mua nội y cùng băng vệ sinh về cũng đã chia xong, đồ của cii đã dọn ra một thùng riêng, còn lại là chuẩn bị cho Tần thị và Tống Mẫn Lan.

Sáng hôm nay Tống Gia Thành lấy ra một thùng Đỗ Khanh chuẩn bị riêng cho đại tỷ hắn.

Đương nhiên, thùng giấy bọn họ mang lại đây, cũng đươc hắn đổi thành rương gỗ khắc hoa chuyên dùng để tặng lễ, thùng giấy thay ra hắn để Tống Hải trộm cầm đi đốt.

Bảo đảm không lưu lại một chút dấu vết hiện đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-94-noi-chuyen-voi-nhau-2.html.]

“Sao anh không thương lượng với tôi, đã đưa đồ vật đi, còn may tôi mua băng vệ sinh là hàng rời, không có bao bì, bằng không chỉ với mấy chữ trên bao bì đóng gói, cũng có thể làm bại lộ lai lịch của tôi.”

Chữ giản thể và chữ phồn thể không khác biệt quá lớn, người có tâm nếu muốn nghiên cứu, chỉ cần tiêu tốn một ít thời gian là có thể tìm được quy luật của phần lớn chữ giản thể.

Đỗ Khanh không muốn từ mấy chi tiết nhỏ này mà làm bại lộ sự khác thường của mình.

Tống Mẫn Lan chính là Hoàng Hậu của một quốc gia, tuy rằng nàng là chị ruột của Tống Gia Thành, nhưng nàng còn là thê tử của hoàng đế Khánh triều, mẫu thân Thái Tử.

Đỗ Khanh không dám lấy mạng nhỏ của mình đi đánh cuộc, trong lòng Tống Mẫn Lan, giang sơn của trượng phu và nhi tử cường thịnh quan trọng, hay là tương lai của cô em dâu hư hư thực thực này quan trọng hơn.

Lai lịch của cô nói cho ai cũng được, nhưng không thể để người trong hoàng gia biết.

Đều nói vô tình nhất là nhà đế vương, khi có cơ hội để giang sơn mình phát triển hơn một bậc, Đỗ Khanh thật sự không dám đánh cuộc mình có thể bị những người này theo dõi hay không.

Nếu bọn họ nổi lên ý xấu, y theo Khánh triều nơi quyền thế vô thượng, nhân vật nhỏ như Đỗ Khanh và Tống Gia Thành, thật sự không có năng lực chống cự.

Mấy chục binh sĩ cũng đủ áp chế mấy người bình thường như bọn họ.

Tống Gia Thành vội vàng giải thích: “Cái này ta biết, khi sắp xếp những thứ kia, ta đều cẩn thận kiểm tra rồi, nàng không cần lo lắng, thân phận của nàng ở Khánh triều đã được cha ta xử lý, sắp xếp hoàn mỹ rồi, bệ hạ tự mình điều tra cũng không tìm ra điều dị thường.”

“Còn mấy thứ hiếm lạ nàng mang tới, cha mẹ ta cũng đã nghĩ xong lý do rồi, đối với người bên ngoài, lai lịch mấy thứ này đều nói mua từ thương đội ngoại tộc, không liên quan gì tới nàng, cho nên nàng có thể yên tâm.”

“Còn về phía trưởng tỷ và bệ hạ, cha mẹ ta cũng là có biện pháp ứng đối, nàng thật sự không cần lo lắng.”

Đồ vật Đỗ Khanh mang tới cũng không nhiều, bánh kem cùng trái cây tuy rằng hiếm lạ, nhưng nếu nói mua được, học được từ ngoại tộc, cũng không kỳ quái.

Sau khi Thánh Tôn đế thành lập Khánh triều, liền mở cửa thông thương, tiếp nhận thương đội và sứ giả của các quốc gia khác.

Trải qua hơn 200 năm, Thiên Trúc, Ba Tư, Xiêm La…… Rất nhiều quốc gia đều có thương đội cố định đi tới đi lui trong Khánh triều, cho nên Khánh triều cũng thường xuyên xuất hiện hàng hóa mới lạ của các quốc gia khác.

Cho nên dù Quốc công phủ có đồ vật hiếm lạ, nhưng chỉ cần thời gian tới bọn họ điệu thấp một chút, không bao lâu, sẽ có đồ vật hiếm lạ mới xuất hiện hấp dẫn lực chú ý của mọi người đi.

Nói ngắn lại chính là một câu, tình huống hiện tại của Đỗ Khanh tuyệt đối an toàn, chỉ cần Quốc công phủ không ngã, nàng ở Khánh triều sẽ không có bất luận nguy hiểm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK