Đỗ Khanh vẻ mặt khó hiểu hỏi; “Ngâm suối nước nóng?”
“Đúng rồi, yêu đương không phải muốn hẹn hò sao? Khánh triều cũng không có nhiều thứ để chơi, địa phương có cảnh đẹp cũng quá xa, ngồi xe ngựa một ngày một đêm cũng chưa đến, kinh thành địa giới thật ra có mấy ngôi chùa cổ, bất quá ta nghĩ nàng sẽ không có hứng thú.”
Phần lớn người hiện đại không tin quỷ thần, Đỗ Khanh còn là một người hàng thật giá thật theo thuyết vô thần.
“Quốc công phủ ở kinh giao có một thôn trang, tuy rằng thôn trang không lớn, nhưng trong thôn trang có hai suối nước nóng, tuy rằng vào đông ngâm suối nước nóng là thích hợp nhất, nhưng mùa hè đi bể tắm nước nóng, ngâm một hồi cho ra mồ hôi, cũng sẽ cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều.”
Nghe Tống Gia Thành nói xong, Đỗ Khanh đã không biết nên nói cái gì mới tốt.
>
Không sai! Lúc trước cô đã biết trong nhà Tống Gia Thành rất có tiền.
Rốt cuộc trong tay hắn còn có tác phẩm gốc của Ngô Đạo Tử.
Ở hiện đại, cô đã tìm hiểu rồi, những tác phẩm của Ngô Đạo Tử chỉ còn lại các bức do hậu nhân vẽ lại, nguyên nhân chủ yếu là lúc ấy thi họa chỉ sử dụng giấy bản, không thể để lâu, hơn nữa triều đại thay đổi nhiều lần, chiến hỏa không tắt cũng là một nguyên nhân.
Trên thực tế cổ đại có rất nhiều danh họa, phần lớn các tác phẩm đều đã biến mất trong dòng sông dài của lịch sử, những tác phẩm còn lại đại đa số đều là do hậu nhân vẽ lại.
Nhưng mà tranh chữ giống như Tử thiên vương đồ, ở trong thư phòng Tống Quốc công, còn cất chứa rất nhiều!
Đỗ Khanh cũng không dám tưởng tượng, mấy thứ này nếu mang tới hiện đại, sẽ có giá trị liên thành như nào.
Nhưng mà hiện tại Tống Gia Thành nói cho cô biết, nhà hắn chẳng những có rất nhiều tranh chữ, còn có cả suối nước nóng?
Chính là suối nước nóng đó! Cô ở hiện đại còn chưa có cơ hội ngâm đâu.
Tuy rằng suối nước nóng cũng không rất hiếm lạ, ở hiện đại tốn mấy chục, mấy trăm đồng cũng có thể ngâm suối nước nóng, nhưng cái này không giống nhau!
Của riêng nhà mình, thích ngâm lúc nào thì ngâm, chỉ có mấy người trong nhà có thể ngâm suối nước nóng, cũng không cần ngâm chung với những người khác, chỉ nghe tới đây —— chính là không thể bình tĩnh được.
Anan
Đỗ Khanh hưng phấn nói: “Đi, đi, ngày mai liền đi sao?”
Bất quá rất nhanh cô đã tỉnh táo lại: “Nhưng mà lần này em không mang áo tắm tới.”
(đã xác định quan hệ nên mình cũng thay đổi xưng hô luôn ạ)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-96-suoi-nuoc-nong.html.]
Tống Gia Thành tự nhiên biết áo tắm là gì, lúc này hắn vừa nghe Đỗ Khanh nói, trong đầu liền không khỏi nhớ tới hình dạng áo tắm.
Chỉ một ít vải dệt như vậy, trừ bỏ bộ vị trọng điểm, da thịt những chỗ khác đều lộ ra ngoài……
Trời mới biết lúc Tống Gia Thành ôm di động xem phim, nhìn thấy người đẹp áo trắng xuất hiện, thiếu chút nữa sợ tới mức vứt điện thoại ra ngoài ban công lần hai.
Tống Gia Thành vội vàng nói: “Không cần mặc áo tắm, mặc áo trong là được, chúng ta mỗi người ngâm một bể tắm nước nóng riêng, ở giữa có tường che.”
Hắn thầm cảm thấy may mắn: Còn may Đỗ Khanh không mang thứ đồ kia theo, bằng không chỉ cần tưởng tượng nàng như vậy ngâm nước nóng cách hắn một vách ngăn thôi, hắn ở bên này lại chịu dày vò.
Đỗ Khanh làm một người hiện đại, còn không quá hiểu suy nghĩ của mội người cổ đại như Tống Gia Thành, cho nên không thể hiểu vì sao hắn nói xong câu đó, liền hồng rực cả khuôn mặt.
Đỗ Khanh tràn đầy nghi hoặc nghĩ: Rõ ràng vừa rồi cô cũng chưa nói cái gì quá mức mà nhỉ, sao hắn lại đỏ mặt?
Nhìn lỗ tai Tống Gia Thành hồng đến mức sắp chảy máu, Đỗ Khanh lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Mạch m.á.u sung huyết quá độ, có khả năng sẽ bạo liệt.
Tống Gia Thành giơ tay xoa xoa lỗ tai, giả vờ trấn định nói: “Không, không có việc gì, làm sao vậy? Ta có thể có, có chuyện gì.”
Hắn khẩn trương đến mức không nói rõ lời, làm Đỗ Khanh căn bản không có biện pháp tin tưởng lời hắn nói.
Cô miễn cưỡng nói: “Vậy được, anh không có việc gì thì tốt, anh không có việc gì thì em đi về trước, em phải đi về chuẩn bị hành lý cho ngày mai.”
Tống Gia Thành nghe vậy hoảng loạn đứng lên: “Ta, ta đưa nàng về.”
Đỗ Khanh rốt cuộc nhịn không được, phụt cười thành tiếng, cô chỉ vào cửa phòng cách đó không xa, lắc lắc đầu nói:
“Không cần tiễn, chỉ có vài bước chân, ngày mai gặp.”
Trước khi xoay người rời đi, Đỗ Khanh còn không có quên nhắc nhở: “Mặt anh thật sự quá đỏ, đợi lát nữa anh nhớ rõ dùng nước lạnh hạ nhiệt độ rồi hẵng đi ngủ.”
Nói xong những lời này, Đỗ Khanh sợ Tống Gia Thành xấu hổ, vội vàng bước nhanh rời khỏi phòng hắn.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành mới giơ tay chạm chạm vào mặt mình.
Nhiệt độ xác thật hơi nóng, Tống Gia Thành không khỏi lắc lắc đầu, thầm hận bản thân thật sự không biết cố gắng.
Sao ngày đầu tiên xác định quan hệ, lại gây ra chuyện cười trước mặt tiểu Hạ!