Nhìn người nằm trên sạp giường, Tống Hải. Không thể tin được xoa xoa hai mắt của mình.
Thấy công tử nhà mình vẫn hoàn hảo nằm trên sạp cạnh giường, Tống Hải hung hăng nhéo mạnh vào đùi mình.
Xác định mình không nằm mơ, Tống Hải gân cổ ồn ào lên.
“Công tử a, công tử, cả một ngày một đêm ngài đi đâu? Ngài hù chếc tiểu nhân rồi.”
“Ngài không biết trong khoảng thời gian này, phu nhân cùng quốc công đều lo lắng gần chếc, chỉ sợ người, chỉ sợ người……”
Câu nói kế tiếp bị Tống Hải tự động nuốt vào.
Hiện tại công tử bọn họ êm đẹp nằm ở trên giường, hắn nói những lời này khác gì nguyền rủa công tử đâu.
Trời mới biết cả một ngày này Tống Hải đã trải qua như thế nào?
Tống Gia Thành đi theo Đỗ Khanh xuyên đến hiện đại, sáng hôm qua Tống Hải theo thói quen lại đây hầu hạ công tử rời giường rửa mặt.
Nhưng mà Tống Hải đẩy cửa ra, chẳng những không thấy Đỗ Khanh trong phòng, ngay cả Tống Gia Thành cũng biến mất. Giống như bốc hơi trong không khí.
Tống Hải biết một ít về lai lịch của Đỗ Khanh.
Lập tức liền vỗ đùi suy nghĩ.
Chỉ sợ Đỗ Khanh thật sự là yêu quái sơn dã, công tử đáng thương nhà bọn họ, chắc chắn đã bị nàng ta bắt về hút âm bổ dương.
Chân Tống Hải lập tức mềm nhũn.
Cố tình sự tình còn chưa xác định, hắn không thể kể mọi chuyện với phu nhân, chỉ có thể hoảng loạn chạy đi tìm Tần thị báo không thấy Tống Gia Thành.
Quốc công phủ canh phòng nghiêm ngặt, mà người sống sờ sờ lại biến mất.
Anan
Còn có Đỗ Khanh cô nương kia cũng không thấy.
Tần thị không biết chi tiết trong đó, vào ban ngày còn không thấy sốt ruột, nghĩ có lẽ con trai nhà mình là trẻ tuổi phong lưu, tránh hạ nhân trong phủ, mang theo người trong lòng ra phủ đi chơi.
Mắt thấy chuyện chung thân đại sự của con trai có tin tức, trong lòng Tần thị kêu một tiếng thoải mái.
Nhưng mà chờ đến buổi tối cũng chưa thấy Tống Gia Thành và Đỗ Khanh hồi phủ, Tần thị mới ý thức được có chuyện không đúng.
Con trai của bà không phải loại người hay tùy ý làm bậy, y theo bản tính của hắn, hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hiện tại hắn cùng Đỗ Khanh đều biến mất, chuyện đầu tiên Tần thị nghĩ đến chính là —— xảy ra chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-54-ve-lai-co-dai-2.html.]
Con trai và con dâu còn chưa qua cửa, có khả năng lớn đã bị kẻ gian bắt đi.
Chuyện này làm Tần thị đứng ngồi không yên.
Lập tức sai người đi nha môn báo án.
Tần thị đã nghĩ kỹ rồi, nếu tối hôm nay còn chưa tìm được con trai và tiểu hH, sáng mai bà sẽ tiến cung gặp Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu có thể đi cầu Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng xuất động cấm quân đi tìm người.
Tần thị biết rõ Tống Gia Thành nhạy bén, linh hoạt, kể cả bị rơi vào trong tay tặc nhân, chỉ cần hắn còn thanh tỉnh, sẽ biết nên làm như thế nào, nghĩ cách tìm cứu viện.
Không thể không nói, Tần thị thập phần hiểu con trai mình, bà bố trí cũng không có vấn đề gì.
Bất quá có một chuyện bà không bao giừo nghĩ tới, đó chính là —— Tống Gia Thành sẽ tự mình trở về.
Tống Gia Thành xoa xoa huyệt Thái Dương đang giật giật, giơ tay ra hiệu Tống Hải dừng lại, ý bảo hắn an tĩnh lại, bô bô ồn ào làm hắn đau hết cả đầu.
Tống Hải quỳ gối trước mặt Tống Gia Thành, lau nước mũi, nước mắt kể lể cả một ngày một đêm qua hắn lo lắng hãi hùng ra sao.
“Nếu công tử xảy ra chuyện gì, hạ nhân trong Nghênh Phong viện chúng ta, không một ai có thể sống sót.”
Rốt cuộc Tần thị cũng chỉ có một người con trai thôi.
Tống Gia Thành lại lặng yên biến mất không một tiếng động, nếu hắn thật sự có chuyện gì, Tần thị tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo những hạ nhân trong viện này.
Ngay cả hộ vệ trong phủ, phỏng chừng cũng bị liên lụy.
Nhìn Tống Gia Thành nguyên vẹn trở lại, tảng đá trong lòng Tống Hải cuối cùng đã được đặt xuống.
Nghe Tống Hải khóc lóc kể lể xong, Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh trao đổi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói gì.
Tống Gia Thành quay đầu vẫy vẫy tay với Tống Hải: “Hiện tại ta đã trở lại, không có chuyện gì hết, ta đói bụng, ngươi mau cho người dọn bữa sáng lên, nhớ kỹ, hai phần.”
Tống Hải vui sướng gật gật đầu: “Nô tài đi ngay, để nô tài gọi người vào hầu hạ công tử rửa mặt.”
Chờ Tống Hải rời khỏi, Tống Gia Thành mới tnhỏ giọng nói với Đỗ Khanh: “Xem ra chúng ta đã đoán sai rồi.”
“Chúng ta xuyên qua, thời gian thế giới cũ cũng không dừng lại.”
“Y theo lời Tống Hải vừa nói, ước chừng chỉ có một ngày đầu tiên xuyên qua thì thời gian mới dừng lại, thời gian lúc sau sẽ trôi như bình thường.”
Đỗ Khanh bĩu môi nói: “Tôi đã nói mà, trên thế giới này nào có chuyện tốt như vậy.”
Nếu lúc xuyên qua thời gian bị tạm dừng, cô và Tống Gia Thành chỉ cần lợi dụng lỗ hổng này, xuyên qua lại hai thế giới, vậy không phải bọn họ có thể sống lâu hơn người bình thường rất nhiều năm sao.
Cho nên chuyện phát triển như hiện tại, vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của Đỗ Khanh.