Đỗ Khanh không phải người có thể nhanh chóng thân thiết với người khác, cho nên phần lớn thời gian đều là Tần thị hỏi, cô trả lời.
Quốc công phủ cách hoàng cung chỉ có hai con phố, nếu trước kia, ba mươi phút là có thể đến hoàng cung.
Bất quá hôm nay tình huống đặc thù, Hoàng Hậu thiên thu, quan viên trong kinh thành đều phải mang theo gia quyến tiến cung triều bái, cho nên trên đường xe ngựa đặc biệt nhiều.
Kể cả Quốc công phủ có đặc quyền, nhân gia nhìn thấy xe ngựa của bọn họ đều thập phần tự giác đuổi xe ngựa nhà mình sang ngõ bên đường, nhường đường cho bọn họ đi trước, nhưng cổ đại không có đường lớn chạy được song song hai xe ngựa, đường chật như vậy, xe ngựa lại nhiều, càng đi càng tắc.
Chờ đến khi bọn họ đến đại môn bên ngoài hoàng cung, đã là chuyện của một tiếng sau.
Sau đó từ đại môn đến tẩm cung của Hoàng Hậu, chỉ đi đường cũng lại mất thêm nửa canh giờ.
Còn may Đỗ Khanh đang đi giày thêu được thợ thêu gấp rút làm ra, đế giày mềm dẻo, đi đường không quá mỏi, bằng không đi hết nửa canh giờ, bàn chân cô sẽ tạo phản.
Tần thị làm mẹ ruột của Hoàng Hậu, tự nhiên là người đầu tiên được gặp mặt Hoàng Hậu, bà đưa theo Đỗ Khanh đi vào, cung cung kính kính tiến lên hành lễ.
Đây là lần đầu tiên Tống Mẫn Lan nhìn thấy Đỗ Khanh.
Từ khi Đỗ Khanh tiến vào, lực chú ý của Tống Mẫn Lan chưa từng rời khỏi người cô.
Diện mạo Đỗ Khanh xác thật không tồi, cô vốn có một gương mặt mỹ nữ cổ điển, tự nhiên rất hợp với con mắt của cổ nhân.
Chiều cao trung bình của người hiện đại cao hơn người cổ đại một chút, Đỗ Khanh cao một mét sáu mấy, ở hiện đại tuy rằng không được coi là nổi bật, nhưng đặt ở cổ đại tuyệt đối bắt mắt.
Tống Mẫn Lan làm Đỗ Khanh ngẩng đầu, thấy rõ diện mạo của cô, nàng không khỏi âm thầm gật gật đầu.
Không hổ là em trai của nàng, ánh mắt rất tốt, tìm vợ cũng là đại mỹ nhân.
Phía sau còn có rất nhiều quan quyến chờ vấn an, Tống Mẫn Lan cũng không trì hoãn nhiều, ban chỗ ngồi hàng đầu cho Tần thị cùng Đỗ Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-89-tiec-mung-tho-2.html.]
Con gái vào cung nhiều năm, Tần thị và Tống Mẫn Lan vẫn có không ít sự ăn ý.
Anan
Lúc này tuy rằng hai người không thể nói chuyện nhiều, nhưng chờ ngọ yến tan đi, hai mẹ con còn có một, hai canh giờ tâm sự chuyện riêng tư.
Đỗ Khanh là lần đầu tiên tham gia trường hợp này, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương chỉ có chính cô biết.
Tuy rằng Tần thị luôn ở bên cạnh, trên đường cũng không ngừng an ủi cô, bất quá cũng không thể làm cho cô bình tĩnh lại.
Cuối cùng Đỗ Khanh chỉ có thể đánh lạc hướng chính mình, tập trung nhìn điểm tâm và trái cây trước mặt.
Nói thật, phân đoạn chúc thọ này thật sự không có gì thú vị, ít nhất trong mắt Đỗ Khanh là như thế.
Bài từ mừng thọ, không có sai biệt đều vấn an cùng quỳ lạy, Đỗ Khanh không biết Hoàng Hậu làm như thế nào mới có thể ngồi suốt hai tiếng, trên mặt luôn treo nụ cười thân thiết, tiếp đãi từng vị gia quyến của quan lại vấn an mà không lộ nửa điểm mệt mỏi.
Hơn nữa theo quan sát của Đỗ Khanh, hai tiếng này, tư thế ngay ngắn của Tống Mẫn Lan chưa từng thay đổi.
Chậc chậc chậc, chuyện khác không nói, sự nhẫn nại này không phải ai cũng có được, người bình thường không bằng Hoàng Hậu người ta đâu.
Lúc sống lưng của Đỗ Khanh đang đau nhức dị thường, cô đang cân nhắc có nên thong thả thay đổi tư thế hay không, thì ăn cơm! A không, khai yến.
Quan viên cùng quan quyến được chia thành hai bên cung điện, cử hành yến hội riêng biệt, cho nên từ lsuc tách ra ngoài cửa cung, Đỗ Khanh liền không còn nhìn thấy Tống Gia Thành nữa.
Vốn Đỗ Khanh đã xác định rõ ràng vai trò của bản thân hôm nay —— cô chính là một người qua đường Giáp, tiến cung để ăn một bữa ngự thiện rồi về Quốc công phủ.
Nhưng mà cốt truyện không giống dự đoán của cô, khi yến hội chuẩn bị tan cuộc, một câu của Tống Mẫn Lan trực tiếp đẩy cô ra trước mặt mọi người.
“Hôm nay Đỗ cô nương vì thiên thu yến của bổn cung, cố ý chuẩn bị một món điểm tâm độc đáo, bổn cung liền mượn hoa hiến phật, mời các vị thưởng thức cùng bổn cung, món điểm tâm độc đáo này tên là bánh sinh nhật.”
Lần này ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều chuyển lên người Đỗ Khanh.
Đỗ Khanh chỉ có thể vội vàng nở một nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép.
Tiếng nói Tống Mẫn Lan vừa dứt, ngoài điện liền có một nhóm cung trang mỹ tì đi đến, trong tay các nàng bưng một cái khay tinh xảo, nối đuôi nhau vào điện.