Đây thật sự là một quyết định mạo hiểm và lớn mật đối với Ciro. Thành Mael gần Tây Côi Mạc, cách thành Cotter gần nhất một đoạn đường rất dài, một khi ma pháp truyền tống trận bị đóng, thành Mael sẽ trở nên hoàn toàn biệt lập, dễ thủ khó công. Hắn cho phép pháp sư vong linh chuyển đến đồng nghĩa với việc hắn giao thành thị này cho pháp sư vong linh, để nó trở thành một tòa thành vong linh.
Chúng đại thần đế quốc, đại biểu các gia tộc nhao nhao thượng tấu phản đối.
Ciro triệu tập tất cả những người phản đối tiến cung, ôn tồn hỏi bọn họ, “Nếu vậy, ai trong các ngươi muốn tiếp quản thành Mael?”
Trong thư phòng lặng ngắt như tờ.
Ciro nói: “Ai cũng được, chỉ cần đứng ra, ta sẽ ban cho người đó tòa thành này vô điều kiện.”
Điều kiện mê người biết bao a!
Trong óc mọi người đều lướt qua suy nghĩ này, nếu trước khi chiêu mộ quân đoàn pháp sư vong linh mà nói ra thì sẽ rất hoàn mỹ. Thành Mael hiện nay tuy chưa phải tòa thành vong linh như trong lo lắng của bọn họ, nhưng pháp sư vong linh được phép du nhập nhất định sẽ tận lực đạt thành mục tiêu đó! Vừa nghĩ tới ở trong một thành thị đầy rẫy xương khô xác chết, hưng trí của bọn họ lập tức biến sạch.
Ciro nhìn đám người thấp đầu, nhẫn nại hỏi: “Thật không có sao?”
“Nếu bệ hạ không ngại…” Murdoch vừa mới mở miệng, Hopkin liền tiến lên một bước: “Ta bằng lòng.”
Dù tầm mắt hai người đều nhìn về phía Ciro, cũng không giao nhau, nhưng những người đứng sau bọn họ đều nhìn thấy sấm sét cực kì rõ rệt giữa hai người.
Từ một khắc kia khi Frank tuyên bố muốn thành pháp sư vong linh, quan hệ giữa gia tộc Charlie và gia tộc Dana liền trở nên khá là căng thẳng.
Ciro đan mười ngón tay, thản nhiên hỏi: “Ngài muốn đích thân đi?”
“Không.” Hopkin lặng lẽ thở dài, “Nếu như không có điều kiện gì, ta muốn tiến cử cháu của ta, Frank Charlie.” Nếu cháu nội đã ra một quyết định không sáng suốt, ông không thể không lo lắng cho tương lai của nó. Thân là pháp sư vong linh thì không còn kế thừa gia tộc Charlie được nữa, vậy làm thành chủ một tòa thành vong linh ít ra cũng có thể cam đoan nó vẫn được hưởng địa vị quý tộc cao quý của đế quốc như trước. Tòa thành vong linh giống như củ khoai sọ phỏng tay với người khác nhưng lại rất thích hợp với Frank.
Ciro nhìn Murdoch: “Hình như ông có ý kiến khác?”
Murdoch cúi người: “Ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Hopkin.”
Hopkin cau có nhìn ông ta.
Ánh mắt Ciro quét trên mặt những người khác một vòng, bọn họ vẫn cúi đầu. Tuy không nhìn thấy mặt họ, nhưng Ciro có thể đoán được, không ngoài ghen tị hâm mộ và khinh bỉ xem thường. Nếu không phải Quang Minh thần hội gây áp lực khiến bọn hắn không thể không nhận chi viện từ pháp sư vong linh, tin rằng lời bọn hắn nói hôm nay tuyệt đối sẽ không hòa nhã như thế.
“Nếu không có ai phản đối, trẫm tuyên bố Frank Charlie là thành chủ mới của thành Mael.”
Hy vọng có người phản đối.
Không ít người ác ý nghĩ như vậy trên đường đi ra.
Murdoch và Hopkin đi cuối cùng.
Cửa chỉ có một, hai người một trái một phải cùng đến trước cửa.
Murdoch lui chân, lễ phép bày ra tư thế mời.
Hopkin coi như không nhìn thấy bước dài qua.
Ciro ngồi trong thư phòng trầm tư một lúc lâu, vươn tay cầm lấy chuông trên bàn nhẹ nhàng rung.
Gallon cung kính đứng ở cửa, “Bệ hạ.”
“Soso đâu?” Chỉ khi nhắc tới cậu nhóc, khóe miệng Ciro mới không kìm nổi nhếch lên thành một nụ cười chân thực.
Gallon đáp: “Đang cùng nguyên soái Hayden, nam tước Lawrence, Mundra đại sư và Keane thưởng thức trà chiều trong hoa viên.”
Ciro vuốt cằm nói đầy thâm ý: “Lawrence gần đây tới thực chăm chỉ.”
Gallon ngậm miệng. Có vài vấn đề trước khi hỏi đã được khẳng định, cho nên không cần trả lời.
Ciro đi vào hoa viên, Hayden và Lawrence đang ngồi ở một đầu hoa viên nói chuyện phiếm.
Mundra và Soso ngồi trên cỏ, chính xác là, Mundra ngồi trên cỏ, Soso ngồi xổm ở bên cạnh xem. Trước mặt bọn họ, một ngôi nhà xương cốt đang từ từ thành hình.
“Ăn không?” Soso đưa đến trước mặt Mundra điểm tâm Keane mang lên.
Mundra hé miệng.
Soso không chút do dự đút vào, hiển nhiên không phải lần đầu làm động tác này.
Hayden vừa lúc quay đầu và Ciro vừa mới đến nhìn thấy chính là một màn hài hòa lại tương thân tương ái như vậy.
“…”
“Bệ hạ.” Hayden và Lawrence cùng đi tới hành lễ.
Ciro vươn tay cho Soso. Soso nắm tay hắn đứng dậy, quay đầu nhìn Mundra, cậu nhóc đã bị Hayden ôm lên.
“Xương cốt.” Mundra nói.
Hayden đành phải ngồi xuống cất từng căn vào túi không gian.
Lawrence kinh ngạc: “Nguyên soái cũng bắt đầu thu thập xương cốt à?” Chẳng lẽ đam mê xương cốt có thể lây nhiễm?
Hayden cười nói: “Đều là một.”
…
Là nói hai người bọn họ chuẩn bị đi đâu cũng dính vào nhau sao? Lawrence yên lặng ngậm miệng. Sớm nên biết, Hayden dù đã trở nên một lòng, miệng cũng không thể thành thật.
Keane kê thêm một ghế, đám người ngồi xuống quanh bàn.
Lawrence nhìn thấy chân Hayden hữu ý vô tình cọ cọ Mundra, yên lặng dịch ghế sang bên cạnh, lập tức lọt vào ánh nhìn chăm chú của Ciro.
…
Hình như trong lúc không để ý, khoảng cách giữa gã và Soso đã gần lại…
Gã yên lặng dời ghế ra đằng sau.
Ánh mắt mọi người đều hướng sang, đầu tiên là trên mặt gã, sau đó thong thả chuyển qua… cái mông gã.
Lawrence thấy tầm mắt càng lúc càng quỷ dị, bình tĩnh mở miệng: “Mọi người hiểu lầm.”
Soso kinh ngạc: “Hiểu lầm cái gì?”
Lawrence đáp: “Một chuyện ngài không ngờ tới.”
Soso rất là thắc mắc.
Ciro vội ho một tiếng, nhìn về phía Hayden, “Về việc chọn đội trưởng quân đoàn pháp sư vong linh, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Lawrence nhìn Hayden và Mundra, do dự hỏi: “Không phải Mundra tiên sinh sao?”
Ciro vuốt chén không nói lời nào.
Hayden đáp: “Ta chọn được người tốt hơn.”
Lawrence ngẫm nghĩ, vỗ tay kêu lên: “Audis?” Gã thấy Ciro và Hayden đều không có phản ứng, giật mình: “Frank?”
Ciro đáp: “Rhodes.”
Lawrence ngơ ngác: “Ai?”
Ciro trả lời: “Ông ta từng là ma pháp sư cung đình, ma pháp sư thổ hệ.”
Lawrence mơ hồ có chút ấn tượng, “Từng là gia sư của Soso đúng không?”
Ciro nói: “Ông ta đảm nhiệm chức vụ ở đế quốc đã nhiều năm, quen thuộc chế độ của đế quốc, lại là pháp sư vong linh, tin rằng chức vị đội trưởng quân đoàn pháp sư vong linh sẽ rất thích hợp với ông ta.
Lawrence im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ông ta từng phục vụ cho hoàng hậu Samantha.”
Dù trong lòng đa số thần dân đế quốc, hoàng hậu Samantha vẫn là vị hoàng hậu cao quý thiện lương, nhưng những hành động của bà bọn họ không còn xa lạ.
Ciro lạnh nhạt: “Mẫu hậu đã tạ thế.”
Lawrence thấy hắn biểu lộ thái độ, không nói gì thêm.
Hayden đúng lúc nói tốt cho Rhodes, “Rhodes có được thú phệ hồn sủng vật của tử thần, nếu như có thể sử dụng trong chiến tranh, nhất định sẽ trở thành mấu chốt cho thắng lợi.”
Lawrence nói: “Nhắc đến chiến tranh, kỳ thật có một việc tôi rất lo lắng.”
Ciro hỏi: “Lo lắng nữ thần Quang Minh?”
Lawrence gật đầu: “Đúng vậy. Tuy rằng thần chưa từng trực tiếp can thiệp vào những việc trên Mộng đại lục, nhưng giáo hoàng dù gì cũng là đại diện của nàng, nếu như nàng nhúng tay vào chuyện này, vậy hậu quả…”
Ciro đáp: “Quyền chủ động trong chuyện này không nằm trên tay chúng ta, việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là dốc hết khả năng đạt được thắng lợi.”
Hayden trầm ngâm thật lâu mới nói: “Nếu nữ thần Quang Minh thật sự tham dự chiến đấu, chúng ta còn có thể lợi dụng tử thần.”
Lawrence hỏi: “Trước đó không phải cậu sợ tử thần can thiệp vào Mộng đại lục, trở thành người thứ hai sau nữ thần Quang Minh cho nên mới không thả ông ta ra khỏi vong linh giới đấy sao?”
Hayden cười khổ: “Người luôn ích kỷ.” Nếu đế quốc thật sự đến thời khắc nguy ngập, có lẽ hắn sẽ không còn nhìn trước ngó sau được như bây giờ, mà đành buông tay phó mặc.
Ngón tay Ciro nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Soso đặt trên đùi mình, bình tĩnh nói: “Thắng lợi luôn đi cùng nguy cơ, lịch sử luôn cần được sáng tạo.”