Dorothy nhìn hắn, trong mắt lóe ra quang mang ngờ vực, cảnh giác nói: “Rất quan trọng sao?”
Hayden đáp: “Tôi muốn trả lại công bằng cho mẫu thân.” Mẫu thân là bạn thân chốn khuê phòng của hoàng hậu Samantha, thường xuyên phải tham gia các loại yến hội, thời thơ ấu của hắn đại đa số vượt qua cùng phụ thân. Những ký ức bị tận lực quên đi đột nhiên lại hiện ra rõ ràng. Người thích lôi kéo hắn cùng soi gương, nhìn hai gương mặt tương tự trong gương phát ra tiếng cười vui mừng… thật sự đi rồi sao?
Cho dù trước đó đã dự cảm mơ hồ, nhưng khi dự cảm thành sự thật, trong lòng dâng lên bi thương và mất mát mãnh liệt buốt giá, bén nhọn lạnh lẽo như băng. Tay chân hắn lạnh ngắt, Mundra kéo tay hắn, tựa hồ muốn truyền độ ấm.
Dorothy híp mắt đánh giá, như có điều suy nghĩ nói: “Anh nhìn trông quen lắm.”
Hayden thản nhiên: “Ông ấy là phụ thân tôi.”
Người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên run rẩy, tay cầm giầy Dorothy từ từ mềm xuống, sợ hãi rụt trở về.
Dorothy trừng to mắt, hai mắt tràn ngập đề phòng, “Duncan đâu? Anh ấy bị làm sao?”
“Anh ta đang làm khách ở Fariel, tạm thời rất an toàn.” Hayden không còn muốn tiếp tục diễn kịch. Phụ thân chết, mục đích hắn đến Tây Côi Mạc không còn, từng câu từng câu muốn hỏi trước khi đi đều bị bỏ ngỏ. Hắn vĩnh viễn cũng không biết sau khi phụ thân bỏ trốn có từng hối hận… “Đưa tôi đến nơi trữ xác.”
Khả năng Duncan gặp chuyện không may kích động Dorothy. Nàng cuồng loạn nói: “Làm sao tôi biết Duncan có phải thật sự không có việc gì hay không? Không được, tôi muốn thấy anh ấy, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy!”
Hayden nói: “Vậy trước hết để tôi nhìn cha đã.”
Thần trí Dorothy bừng tỉnh dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn. Nàng hỏi: “Chỉ cần đưa tới nơi trữ xác?”
Hayden đáp: “Đúng vậy.”
Dorothy không chần chờ nói: “Tôi mang các người đi. Nhưng anh nhất định phải tuân thủ hứa hẹn. Thành Dans tuy không có quy củ giết người ngoại lai, nhưng ngoài pháp sư vong linh, những người khác đều không được hoan nghênh ở đây!” Nàng nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông ngã trên mặt đất đột nhiên giống như sói đói duỗi cánh tay định ôm đùi nàng.
Dorothy cả kinh nhảy dựng.
Hayden cúi người dùng một tay nhấc vạt áo ông ta, đập mạnh vào cửa.
Người nọ chẳng những không phẫn nộ, ngược lại lộ ra thần sắc được giải thoát, “Trả lại ông ấy cho ta… trả lại cho ta…”
Ngón tay Hayden siết chặt, trên mặt bao phủ bởi một tầng băng sương cứng rắn, “Nếu không phải tại ngươi, ông ấy sẽ không bỏ trốn đến thành Mael, nếu không phải đến thành Mael, ông ấy sẽ không gặp tất cả những điều này! Đừng quên, đầu sỏ gây ra tất cả chính là ngươi.” Giọng hắn không lớn, từng chữ lại giống như đinh, một búa gõ xuống, cái đinh chui vào trong lòng, đau đớn không chịu nổi.
Thần sắc người đàn ông suy sụp, chậm rãi thả lỏng cơ thể.
Hayden buông tay, người nọ dựa vào cửa trượt xuống đất. “Trả lại cho ta… trả lại cho ta…” Ông ta lăn qua lộn lại chỉ biết nói một câu, tựa như cả cuộc đời chỉ còn lại câu nói này.
Dorothy mang hắn bước ra khỏi cửa, đi theo đường nhỏ đến ven thành. Nơi đó có một tảng đá nhô ra, men theo con đường, liền nhìn thấy một hố to hơn mười thước vuông. Trong hố sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, chỉ có hạt cát vàng tươi lăn xuống đáy.
Dorothy nói: “Tôi đưa đến nơi rồi, anh nhất định phải tuân thủ hứa hẹn.”
Hayden đi đến ven hố, lấy ra trường kiếm bắt đầu đứng lên.
Dorothy giật mình: “Anh đang làm cái gì?”
Hayden không hé răng.
Dorothy nói: “Ông ấy đã chết. Tôi tận mắt thấy ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Không ai có thể chịu đựng thống khổ biến thành vu yêu, ông ấy đã đi rất xa, đáng tiếc, ý chí ngoan cường cũng không thể bù lại thân thể nhân loại trời sinh yếu đuối.”
Hayden chậm rãi ngồi xổm, kiếm cắm thật sâu vào trong cát, sau đó xúc lên, lại cắm vào, lại xúc lên, bỏ ngoài tai lời của nàng.
Mundra tuy không rõ hắn đang làm gì, nhưng vẫn lấy ra một cái muỗng nhỏ dùng để xúc thuốc bột, ngồi xuống bên cạnh Hayden, học hắn xúc từng muỗng từng muỗng cát.
Dorothy nhìn bọn họ như hai kẻ điên, nhưng không ngăn cản. Có lẽ do lo lắng cho an nguy của Duncan, nàng thế mà lại cảm động lây với biện pháp ngu xuẩn của Hayden. Nếu Duncan chết, có lẽ nàng cũng sẽ làm như vậy.
Hố càng lúc càng lớn, sắc trời càng lúc càng mờ.
Dorothy trải qua thời gian trầm mặc và tự hỏi, cảm xúc liều lĩnh vì ái tình đã dần ổn định lại. Nàng nghĩ đến tương lai của mình, Duncan chưa trở về, có nghĩa nàng sắp phải một mình đối mặt với cuộc sống. Tại thành Dans, tại thế giới của pháp sư vong linh, chuyện này khá là tàn khốc. Ngàn vạn lần đừng trông cậy vào pháp sư vong linh có tình đồng bạn gì, bọn họ yêu nhất là bản thân, tiếp theo là con rối của mình, còn những pháp sư vong linh khác, chỉ có thể tính là những hàng xóm ít qua lại quan hệ không tốt. Không xâm phạm riêng tư và không gian cá nhân của pháp sư vong linh khác là nhận thức chung của mỗi pháp sư vong linh.
Bên người nàng vốn đang có một người đàn ông bảo vệ, không lâu trước đó đã bị mình chọc giận bỏ đi rồi.
“Trước khi chết ông ấy có nói gì không?” Giọng nói chua xót của Hayden kéo nàng đang chìm đắm trong suy tư ra.
Dorothy đáp: “Không. Trước khi chết ông ấy đã không thể nói chuyện.” Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hayden, đáy lòng nàng sinh ra chút khoái cảm. Nếu không phải hắn xuất hiện, nàng sẽ không biết Duncan đang ở trong tay hắn sinh tử không rõ, lại càng không bởi vậy mà trở mặt với Dann. Nếu nàng đã không còn ổn thỏa, sao có thể để kẻ địch sống thoải mái?
Hayden đứng lên.
Mundra cầm muỗng nhỏ ngơ nhác nhìn hắn, tựa hồ im lặng hỏi: Không đào?
Hayden tránh ánh mắt cậu, thu hồi kiếm. Hiện tại hắn không muốn nhìn đến Mundra, phụ thân qua đời gọi dậy những ký ức đẹp nhất cũng như tồi tệ nhất của hắn, cảm giác này giống như cảm giác thiếu niên mặc nữ trang trước mắt mang lại, rối rắm và mâu thuẫn, không thể dùng biện pháp chiến đấu đến thống khoái để giải quyết.
Hắn xoay người đi về phía căn nhà. Đoạn đường cuối cùng trước khi lâm chung của phụ thân do người đàn ông kia đưa tiễn, hắn có nhiều lời muốn hỏi.
Dorothy nhịn không được nói: “Duncan?”
Bước chân Hayden thoáng ngừng: “Nếu tôi nhìn thấy anh ta, sẽ thả trở về.”
Dorothy mở mắt trừng trừng nhìn hắn kéo thiếu nữ thấp bé gầy yếu chậm rãi bước qua tảng đá ra đường, tiến vào con đường hẹp, sau đó hoàn toàn biến mất trước mắt nàng.
Hố trên mặt đất rất sâu, cơ hồ đến hai thước, đối lập với nó là là cái hố chỉ có hơn mười cm bên cạnh. Có điều hố kia tuy rằng nhỏ, nhưng lại thực cân xứng, hiển nhiên người đào rất nghiêm túc.
Nhìn hai cái hố, Dorothy đột nhiên có thôi thúc nhảy xuống, để cho mình vĩnh viễn lặng im và lãnh tĩnh. Mũi chân nàng hơi hướng về hố, lập tức giật mình tỉnh lại, nhanh chóng xoay người, muốn đuổi suy nghĩ quái dị đáng cười kia ra khỏi đầu, cũng lập tức thành công –
Bỏi vì cảnh tượng lộng lẫy chốn chân trời trong óc nàng đột nhiên trống rỗng.
Hayden trở lại gian phòng nhỏ.
Người đàn ông đó vẫn ngồi dưới đất, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Hayden ngồi trước mặt ông ta, lạnh lùng nhìn: “Nói cho ta biết chuyện của phụ thân, chuyện nào ta cũng phải biết.”
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến mặt Hayden hơi sáng lên, nỉ non: “Claire…”
Hayden nói: “Trước khi ông ấy lâm chung, có nói với ngươi điều gì không?”
Người nọ thoáng thanh tỉnh, ánh mắt vốn trống rỗng mê man lóe ra vài phần thần thái, khiến cho Hayden cuối cùng cũng có thể chồng khuôn mặt trước mắt lên khuôn mặt năm đó.
“Không, ông ấy chẳng nói gì.” Người nọ chán nản cúi đầu, “Ông ấy thậm chí chẳng nhìn thấy ta.”
Hayden khẩn trương: “Chẳng nhẽ lúc đó ngay cả mắt của ông ấy cũng có vấn đề?” Hắn gần như không dám tưởng tượng phụ thân đến cùng đã gặp phải những tra tấn gì.
Người nọ lắc đầu: “Mắt ông ấy không có việc gì. Là thần trí, khi đó, ông ấy đã hờ hững với tất cả mọi chuyện…” Ông ta dừng một chút, thống khổ nhắm mắt, “Bao gồm cả ta.”
Ánh sáng chói mắt từ cửa sổ chợt lóe lên.