Rhodes đột nhiên ném qua một chiếc váy màu hồng nhạt.
Mundra nhanh chóng triệu hồi một bộ xương bắt lấy chiếc váy bay bay, xé tan.
Rhodes gào lên: “Ngươi đang làm gì?”
“Đây chính là câu tôi muốn hỏi ông”. Mundra vẫy bộ xương, bộ xương xoay người, nhe răng trợn mắt thị uy.
Rhodes hít sâu một hơi nói: “Trên giấy thông hành viết giới tính là nữ, nhưng không tả hình dạng cô gái này, cho nên, bất kể thiếu nữ nào tuổi tác tương đương cầm nó đều có thể đi qua trạm gác”
Mundra nói: “Ờ”
“Chúng ta ở đây chỉ có một người tuổi tác tương đương cô ta”. Rhodes liều mạng nháy mắt ám chỉ.
Mundra nhíu mày nói: “Không phải là ông đấy chứ?”
“Là ngươi”. Rhodes không muốn lòng vòng nữa, nói thẳng toẹt, “Dù sao thiếu niên và thiếu nữ cũng không khác nhau mấy. Ngươi mặc váy vào, trang điểm nhẹ nhàng, biểu hiện thẹn thùng chút, tuyệt đối không ai nhìn ra. Mà chúng ta chỉ cần làm chút chuyện nhỏ xíu như vậy là có thể cầm giấy thông hành đi qua trạm gác. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?”
“Không ra làm sao”. Mundra tràn trề hứng thú tiếp tục nghiên cứu tân vu thi của cậu.
Rhodes dụ dỗ nói: “Ngẫm ngẫm Giáo hoàng”
Mundra mi mắt giật giật.
Rhodes nói: “Hiểu biết nhất cử nhất động của Quang Minh thần hội là học vấn bắt buộc của pháp sư vong linh. Ta đây cùng thời với thầy ngươi, ta dám cam đoan, chuyện về Giáo hoàng ngươi nhất định biết không nhiều bằng ta”
Mundra cuối cùng cũng xoay người. Cậu cúi đầu nhìn đống vải kia, nhíu mày nói: “Hỏng rồi”
“Không sao”. Rhodes nhanh chóng lấy ra một chiếc váy dài màu lam, “Ta tin chiếc này cũng rất hợp với ngươi”
Mundra nghiêng đầu nhìn nhìn, không dị nghị mà cầm lấy.
Nếu như lúc trước Rhodes nói mấy lời này chỉ có chín phần trăm thực tâm, thì sau khi nhìn Mundra mặc váy lên người, hắn đã có đến chín mươi phần trăm thực tâm, chờ Mundra qua loa tô son, hắn ngoại trừ tán thán đã không còn nghĩ ra có thể làm gì hơn.
Bộ dạng Mundra không hề anh tuấn.
Màu da cậu quá trắng, trắng tới phát xanh. Mặt cậu không góc cạnh, không anh khí. Ánh mắt cậu rất sắc bén, sáng tới dọa người. Nhưng sau khi cậu dùng đồ trang điểm của tiểu thư Monica che giấu đi, khuyết điểm đều biến thành ưu điểm. Làn da trắng ngần không tì vết, ngũ quan nhu hòa ưu nhã, còn có đôi mắt sáng trong, tất cả tổ hợp nên gương mặt thanh xuân tươi trẻ.
Rhodes liên tục gật đầu nói: “Đây quả là kiệt tác của Tử thần”
Mundra nói: “Nếu là Tử thần, ông ta chắc chắn không thích thịt trên mặt tôi, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách tróc chúng đi, chỉ để lại xương của tôi”
“…” Rhodes tâm tình đương hảo, hoàn toàn không muốn vì thứ đề tài vô nghĩa này mà đi tranh luận với cậu. “Chúng ta thu dọn một chút rồi khởi hành thôi”
Cái gọi là thu dọn, chính là đem thứ gì cần chôn chôn xuống, vết tích gì cần xử lý xử lý sạch, bao gồm cả thi thể Monica, phu nhân Rice, xa phu, đám người thích khách, còn có thi thể ngựa kéo xe.
Đương khi Rhodes muốn lệnh cho bộ xương kéo Gregory và xa phu ném vào hố, cổ tay Gregory giật giật.
Rhodes sửng sốt, bước nhanh đến, cúi người kiểm tra tình trạng của y, phát hiện lông mi y đang rung rung, cánh mũi phập phồng, hiển nhiên là còn sống. Không chút do dự, hắn bẻ hộp sọ của bộ xương bên người, hung hăng đập dập đầu Gregory.
Gregory ngay cả rên một tiếng hự cũng không kịp, liền ngã vật xuống.
Rhodes thấy Mundra nhìn qua, hỏi: “Y chưa chết, làm sao đây?”
Mundra nghi hoặc nói: “Vì sao muốn hỏi vấn đề này?”
Rhodes gào lên: “Y là người sống!” Thằng này rốt cuộc có ý thức hoàn cảnh không vậy!
Mundra nói: “Vậy thì sao?”
Rhodes bất đắc dĩ, “Dù ngươi chưa trải qua loại chuyện này nhưng cũng hiểu làm chuyện xấu bị người bắt gặp phải giết người diệt khẩu chứ?”
Mundra nói: “Bắt gặp thì bắt gặp, đằng nào chúng ta cũng đi rồi, hơn nữa y nhìn qua sẽ sớm chết thôi”
Rhodes cúi đầu nhìn Gregory mê man, “Quên đi”. Hắn ngoảnh đi kiểm tra mấy thứ khác.
Ngoại trừ Gregory, những thứ khác tất cả đều bị chôn ở bên đường. Phòng ngừa mưa to xói đất, Rhodes đặc biệt đào chiếc hố sâu sáu mét, lấp đất cũng mất một lúc lâu.
Rhodes làm xong mấy chuyện này, nhìn thấy Mundra cầm một lọ nước thuốc màu xanh đen vẻ mặt chân thành vẽ loạn lên tay vu thi. Nếu Mundra mặc áo choàng pháp sư có lẽ nhìn vào sẽ không kỳ quái như thế, nhưng hiện tại cậu ta mặc chính là váy dài màu lam!
Quá biến thái rồi.
Rhodes bĩu môi xem thường, “Ngươi cẩn thận một chút, ngộ nhỡ làm dơ váy thì sao?”
Mundra hoàn toàn phớt lờ nói: “Không phải còn có hai chiếc khác à”
“…”
Mundra thấy ông ta không nói gì, không khỏi ngoảnh đầu, lại nhìn được bộ mặt túng quẫn của Rhodes.
Rhodes nói: “Chôn mất rồi”
“Cái gì?”
“Hành lý”
Mundra cất thuốc nước đi, sau đó phủi phủi váy nói: “Được rồi, tôi sẽ trân trọng nó”
Vẻ mặt Rhodes không hề vì cậu hiếm khi có được hành vi thân thiện mà dịu lại.
Mundra nói: “Còn có vấn đề gì?”
Rhodes nói: “Ngươi không cảm thấy áo choàng pháp sư trên người ta rất lộ liễu à?” Hắn vốn định thay y phục xa phu đóng giả người hầu của Mundra, dù gì áo choàng pháp sư cũng quá gây chú ý.
Mundra nói: “Ông có thể đào nó lên”
“Ý kiến hay”. Rhodes nói đào liền đào.
Đào lên thứ gì đó so với chôn xuống thứ gì đó phiền phức hơn rất nhiều.
Rhodes thật vất vả đào chiếc rương lên, mới phát hiện hành lý của hai người xe phu đều đã hỏng bét, một cái bị đã cháy thành than, một cái bị chém thành hai nửa.
Mundra ở bên đề xuất nói: “Không phải còn có của phu nhân Rice?”
Rhodes nói: “Ta sợ căng bục”. Cho dù không căng bục, hắn cũng sợ mặt mình hù vỡ mật người khác.
Mundra tiếc nuối nói: “Vậy hết cách rồi. Ông cởi ra đi”
Rhodes nói: “Cởi ra?”
Mundra nói: “Coi như chúng ta bị cướp, quần áo ông bị người ta lột, hành lý tôi bị người ta đoạt, không phải rất bình thường sao?”
…
Cướp bóc loại chuyện này bình thường chỗ nào?
Rhodes bóp trán nói: “Vậy làm sao giải thích hai chúng ta cùng một chỗ, bị lột quần áo là ta mà không phải ngươi?”
“Mặt trên quần áo của ông có hình đầu lâu rất khả ái, kiếp phỉ rất thích nên cướp đi”. Mundra trả lời rất nghiêm túc.
“…”
Rhodes cảm thấy điên rồi không phải Mundra, mà chính là hắn.
Hắn nếu không điên, vì sao lại não tàn đến độ kết nhóm cùng Mundra?
Hắn nếu không điên, vì sao lại kỳ vọng Mundra sẽ nói ra một lý do bình thường?
Hắn nếu không điên, vì sao lại thực sự cởi y phục?!
…
Rhodes cởi y phục xong, tiếp đó lột y phục trên người xa phu tên gọi Alben, mặc lên người mình.
Mundra chống má nhìn hắn, “Ông hiện tại nhìn qua thật ngon miệng”
Rhodes vừa dùng ma pháp hệ thổ lấp lại hố lần nữa, vừa hừ lạnh nói: “Ta không hề cảm thấy đây là khen ngợi”
Mundra nói: “Vậy là ông thích nghe người khác nói ông nhìn qua khiến người ta hết muốn ăn uống?”
Rhodes: “…”
Làm xong tất thảy công tác giải quyết, Rhodes kiểm tra lại lần nữa.
Gregory nằm chổng kềnh trên đất, khí tức yếu ớt. Rhodes xấu xa nghĩ: dù hắn không tự mình động thủ diệt khẩu, y cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Con đường này rất ít người đi qua, có thể sống tiếp, quả là kỳ tích.
Mundra ôm vu thi, lại nhải chán chê với nó xong mới lưu luyến bỏ nó vào không gian của mình.
Rhodes ngạc nhiên nói: “Ngươi không đưa nó đến vong linh giới?”
Vong linh giới kỳ thực giống như vùng không gian vĩ đại do ma pháp sư không gian sáng tạo nên, thuật lại là do Tử thần kiến tạo. Phàm ma pháp sư tu luyện ma pháp vong linh đều dùng một loại chú ngữ, triệu hồi bộ xương vô chủ từ nơi đó. Cũng có thể gửi con rối tự mình thu phục ở đó, đợi sau này mình gọi ra.
Mundra nói: “Tôi không muốn xa nó”
…
Thằng này về sau sẽ không yêu luôn thi thể chứ?
Thằng này chắc chắn có luyến thi phích.
Rhodes im lặng mà chửi thầm.