Một đường đưa đến trước cửa, khi Mundra đẩy cửa, chợt nghe giáp vàng thấp giọng nói: “Người kia… thực sự là nguyên soái Hayden?”
Mundra quay đầu nhìn gã.
Gương mặt giáp vàng giấu đằng sau tấm kim loại, không thể thấy rõ, nhưng ánh mắt biểu đạt không phải địch ý, mà là một loại khát vọng mang theo chờ đợi cùng ngượng ngập.
Mundra chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt giáp vàng lóe lên, lúc sáng lúc tối, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mundra vào phòng lên giường, quay đầu nhìn vết thương của mình. Chịu đựng đau đớn là bài học bắt buộc của pháp sư vong linh sống ở Xiguimo. Từ nhỏ đến lớn, thương tích cậu từng chịu có lẽ còn nhiều hơn cả binh sĩ xông pha trận mạc, cho nên chút thương này đối với cậu mà nói không tính là gì.
Cậu lấy thuốc nước ra khỏi túi không gian, dùng bông lau miệng vết thương.
Thuốc nước trị thương của pháp sư vong linh chắc chắn không có thần lực kì diệu như của Quang Minh thần hội, chí ít nó không thể lập tức làm liền vết thương, nhưng nó có thể gây tê và cầm máu. Mundra bôi thuốc lên vết thương, chút đau đớn như gãi ngứa cũng không có. Cậu lắc lắc bả vai, cũng không hề thấy khó chịu, sau đó nghiêng người nằm xuống.
Bữa tối chưa ăn gì, cậu cảm thấy hơi đói hơi mệt lại hơi buồn ngủ.
Hai người bỏ chạy bằng ma pháp trận mà thành chủ nói hẳn là Gregory và tiểu ma pháp sư, hai người còn lại hiển nhiên là Hayden và Hansen.
Gối đầu lên chiếc gối mềm mại, cậu phát hiện mình đột nhiên rất nhớ Hayden, có lẽ là quen có người ở bên, lúc cậu cần lập tức đưa vai làm gối tựa, cho nên sau khi mất đi không tránh khỏi có chút tịch mịch.
Tịch mịch.
Mundra mơ màng nghĩ, đó không phải cảm giác pháp sư vong linh thích nhất sao?
Có điều không chờ cậu nghĩ ra đáp án, đã vội rơi vào giấc mộng.
Mộng rất ngắn.
Mundra còn chưa kịp thấy rõ cảnh trong mộng, đã bị lay tỉnh.
Rhodes đứng ở bên giường, vẻ mặt sốt ruột lay bả vai bị thương của cậu nói: “Mau đứng lên, ta đưa ngươi đi”
Mundra chậm chạp nâng người dậy, mượn cơ hội đẩy tay gã ra, sau đó lại kéo chăn tiếp tục ngủ.
Rhodes thiếu chút nữa giận tới trào máu.
Bình tĩnh bình tĩnh!
Hắn ở trong lòng thầm nhắc nhở bản thân. Mặc dù tính tình nó không ra gì, thái độ láo toét, còn luôn xui xẻo, nhưng là bạn của thầy nó, mình nhất định không thể chấp nhặt với nó. Chỉ cần đưa nó về Xiguimo, từ nay về sau hai người đường ai nấy đi, không còn liên quan.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng xuống tay nặng hơn rất nhiều.
Mundra mở mắt, đầu choáng váng, trong đầu đột nhiên phát hiện có rất nhiều điểm sáng lập lòe, khiến toàn bộ cơ thể cậu gần như không thể động đậy.
Rhodes thấy sắc mặt cậu trắng bệch, ánh mắt thẫn thờ, lo lắng lại đẩy một cái, “Ngươi đang nhìn gì?”
Mundra chớp chớp mắt, chờ điểm sáng chầm chậm biến mất, mới nói: “Trần nhà”
“Có gì đẹp đâu!” Rhodes nhảy thẳng lên giường, đỡ cổ nâng cậu dậy, “Ta đưa ngươi đi Xiguimo, mau đi”
Mundra cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, “Ông tìm được chìa khóa rồi?”
“Làm gì dễ thế?” Hayden ở đâu không rõ, Mundra và Hayden quan hệ mập mờ ái muội, Rhodes không muốn tháo vòng tay sớm như vậy, nói lấp liếm, “Thành Cotter tin đồn lan xa, ta muốn tìm thợ khóa đánh chiếc khác cũng không tiện. Vẫn là chờ ta đưa ngươi đến thành Mael rồi tính”
Mundra sờ vòng tay, chần chừ nói: “Hayden đâu?”
Tới rồi tới rồi, quả nhiên là tới rồi.
Rhodes lẩm bẩm cười lạnh trong lòng, vết thương đã khép miệng trên tai đột nhiên dậy lên đau nhức như bị xé rách, giống như sát na Hayden xuất thủ. Nếu Mundra thực sự cùng chiến tuyến với Hayden, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Hắn nảy sinh suy nghĩ ác độc, thù này hắn vẫn chờ đợi ngày đáp trả.
“Không biết. Ngươi muốn tìm hắn hả?” Gã dò hỏi.
Mundra nói: “Ừ”
Trả lời thực thẳng thắn! Rhodes càng thấy khó chịu. Nhớ lại hồi đó mình tận tâm tận lực giúp nó che giấu thân phận, bên trong có tư tâm, cũng có một phần thực lòng bảo vệ, hiện tại chớp mắt, nó cùng kẻ thù chém đứt tai mình ở cùng nhau, còn dám thẳng thắn, không hề xấu hổ!
“Ta đưa ngươi đi tìm hắn”. Rhodes từ bỏ suy nghĩ đơn độc đưa cậu đến thành Mael. Nếu nó đã vô tình trước, vậy đừng trách hắn lợi dụng sau. Hắn mải mê suy nghĩ làm thế dùng Mundra dẫn dụ Hayden hiện thân. Nghĩ tới bay bổng, nghiêng đầu thấy Mundra im lặng mà nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khiến hắn có cảm giác bối rối khi bị nhìn thấu suy nghĩ.
Hắn vội ho một tiếng nói: “Đi thôi”
Mundra lại dùng thuốc nước bôi lên vết thương rồi mới đi cùng hắn.
Cửa có người canh gác, đương nhiên không thể ra. Rhodes đưa cậu ra theo đường cửa sổ.
Là một ma pháp sư hệ thổ, muốn làm ra mấy bậc cầu thang bên ngoài tường thành rất dễ. Rhodes theo cầu thang đi xuống. May mắn hiện tại là ban đêm, mặt trăng lại bị mây che khuất, hai người bọn họ men theo tường đi xuống không bị ai phát hiện.
Xuống đến tầng hai, Rhodes đột nhiên nhảy sang bệ cửa sổ bên cạnh.
Mundra do dự rồi mới đi vào.
Rhodes bước vào phòng. Cấu trúc căn phòng này tương tự phòng của Mundra, có điều trong phòng ngổn ngang rất nhiều thứ, quần áo, sách, đồ ăn vứt bừa bãi khắp nơi.
Rhodes thấy ánh mắt Mundra đảo một vòng, hiếm khi ngượng ngùng mở miệng nói: “Vốn định ngày mai dọn dẹp cả thể”. Trước đây còn làm ma pháp sư cung đình, hắn rất được tôn kính, đãi ngộ còn tốt hơn so với nhiều đại thần đế quốc, nơi ở có bảy tám người hầu, đương nhiên sẽ không phải phiền não loại chuyện dọn phòng này, nhưng đến đây, thời gian quá ngắn, mặc dù cấp bậc ma pháp sư không thấp, nhưng đãi ngộ rất bình thường, ngay cả người hầu quét dọn phòng cũng một tuần mới đến một lần.
“Sẽ có rắn”. Mundra thận trọng nhíu mày. Phần lớn pháp sư vong linh xuất phát từ thói quen chăm sóc thi thể nên rất thích sạch sẽ, tránh làm cho thi thể thối rữa, hoặc là khiến trong phòng có mùi vị kì quái gì, nhưng Rhodes đã làm ma pháp sư cung đình quá lâu, hiển nhiên không còn giữ thói quen này.
Như hiện tại, mặc dù cảm thấy xấu hổ, Rhodes cũng không có suy nghĩ thay đổi, thuận miệng ừ một tiếng rồi nói: “Ngươi ở lại đây một lúc, ta đi dò la tin tức”
Mundra nói: “Được”
Rhodes mở cửa, nhịn không được ngoảnh lại nhìn.
Mundra ngồi bên giường, đầu dựa vào thành giường, mơ màng muốn ngủ.
Tâm lại mềm nhũn, Rhodes nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Mundra, cậu ta mới chỉ là một đứa bé. Khuôn mặt núc ních thịt, cánh tay núc ních thịt, con mắt hắc bạch phân minh, im lặng ngồi trên chiếc giường chất đống xương xẩu cùng thuốc nước, tò mò nhìn mình. Khoảnh khắc đó, hắn bất chợt có xúc động muốn thu đồ đệ, có điều mãi không tìm được người thích hợp nên cũng thôi. Kỳ thực trong lòng, có lẽ là hiệu ứng di tình mà hắn đã sớm coi cậu là học trò của mình.
Nghĩ tới đó, Rhodes lại không muốn đưa cậu ra ngoài.
Đóng cửa lại, hắn đi dạo xung quanh một vòng, dự định đến mười hai giờ thị vệ thay ca sẽ dẫn Mundra đến ma pháp trận truyền tống, đưa cậu đến thành Mael, để cậu về Xiguimo, nhưng đi tới đi lui, hắn phát hiện có điểm không thích hợp.
Hành lang này hình như… ít đi hai thị vệ đứng gác?
Rhodes dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lối rẽ cuối hành lang.
Lối rẽ tối đen, tựa như hang động âm u cất chứa bí mật. Hắn thả chậm cước bộ bước về phía đó hai bước, lại dừng lại, nín thở bế khí, dường như muốn nghe gì đó.
Hansen đứng đợi ở lối rẽ đồng dạng ngừng hô hấp.
Buổi chiều ngày hôm nay bọn họ trở lại tổ ong, phát hiện nơi đây đã bị giáp vàng mang người đến càn quét. Hayden mặc dù không nói, nhưng Hansen theo hắn lâu như vậy, đương nhiên có thể từ cử chỉ của hắn nhận ra hắn đang phẫn nộ cùng lo lắng.
May mà bọn họ mang đi là Darren, để lại Arnold. Arnold từng ở trong Blue Castle, rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Lần này, không cần Hansen đồng ý nhận cậu ta làm học trò, Arnold đã tự xung phong dẫn đường.
Bởi vậy chờ trời tối, ba người bọn họ mò mẫm vào thành. Để nhanh chóng tìm được người, bọn họ chia làm ba đường, căn cứ chỉ dẫn của Arnold lén lút lần tìm trong thành. Nhưng người tính không bằng trời tính, Hansen chưa bao giờ từng nghĩ lại có thể gặp được “Mundra” ở chỗ này.
—————————————————
Trời ơi mình chăm quá thể /_
Thanh minh một tí nếu ai trót không mê được cái trò xưng hô hơi bị lộn xộn trong bản edit của mình, tùy tâm trạng của nhân vật góc độ của hoàn cảnh cái gì gì đấy, rồi thì mình thích thế, túm lại là theo cảm nhận cá nhân của mình mà mình chỉnh xưng hô với đại từ chỉ người (là mấy cái từ hắn, y, anh, cậu, lọ chai ấy), mà đôi khi thì là do quên béng chương trước dùng từ gì giờ đành dùng đại (一。一;;) Thôi có gì các bạn thông cảm ^o^ Mình làm thì chả thấy gì đâu nhưng đi đọc bản edit người khác như thế lại thấy hơi sững nên là chạy về đây giải trình tí