Nhưng không còn kịp nữa.
Thoát khỏi ma pháp trận, Mundra giống như con ngựa hoang thoát khỏi xiềng xích. Ánh mắt cậu chậm rãi đỏ lên, cảm xúc điên cuồng từ sâu trong đồng tử lan tràn, khí vong linh cũng vậy, đường hoàng phá tan Quang Minh thần lực.
“omomla-omomla…”
Soffila đọc chú ngữ.
Một vòng tròn thần thánh từ trên không đại điện rơi xuống.
Quang Minh thần hàng thuật, thuật pháp phong ấn cao nhất trong Quang Minh thần lực, chỉ có giáo hoàng và tư tế cấp thần mới có đầy đủ ý niệm để dùng. Nhưng nó cũng là pháp thuật hao tổn tinh thần lực hạng nhất. Đối với tuổi Soffila mà nói, sử dụng nó có chút trầy trật.
Nhưng đích xác hiệu quả.
Khí vong linh bốn phía bị xua tan dưới vòng sáng chiếu rọi.
Sắc mặt Soffila thoáng hòa hoãn.
Nếu đổi làm mười năm trước, không, cho dù là năm năm trước, ông ta sẽ có đầy đủ tinh thần lực phong ấn Mundra, nhưng hiện tại có chút lực bất tòng tâm. Năm tháng vội vàng trôi qua khiến cho tinh thần lực của ông ta điên cuồng thoái lui, ông thậm chí không dám toàn lực thi triển, sợ tinh thần lực khó hồi phục. Nghĩ đến đây, ông thoáng giảm bớt tinh thần lực khống chế vòng sáng.
Ông ta xuất phát từ tư tâm giữ lại thực lực, cho Mundra một cơ hội thở dốc.
Mundra lôi ra một cốt trượng, chậm rãi giơ lên, hưng phấn niệm chú ngữ vong linh.
Kỵ sĩ vong linh.
Vu thi.
Một quân đội vong linh khổng lồ đứng ngoài vòng sáng, sau đó điên cùng đánh nát cửa sổ và cửa, hướng ra bên ngoài.
Soffila kinh hãi. Ông ta không ngờ thân thể Mundra lại sinh ra miễn dịch nhất định với Quang Minh thần lực, dưới tình huống như thế còn có thể tụ tập khí vong linh. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Ông ta hoảng sợ. Quang Minh thần lực là khắc tinh của khí vong linh, một khi Mundra đánh vỡ quy luật này, có phải chăng biểu thị rằng uy hiếp của Quang Minh thần hội với pháp sư vong linh sẽ giảm mạnh?
Có điều suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu, hiện tại ông thật sự lo lắng vẫn là đại quân vong linh vừa chạy ra ngoài. Thời điểm này không phải là lúc lo lắng tinh thần lực có thể phục hồi hay không, một khi tin tức trong Quang Minh thần điện xuất hiện vật chết truyền ra, sẽ tạo ra tổn thất khó có thể đánh giá cho danh vọng của Quang Minh thần hội!
Nghĩ đến đây, y phục ông ta dường như cũng bị mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt.
Vòng sáng của ông ta bị tinh thần lực kích thích, dần chặn được Mundra.
Mundra đột nhiên bỏ chạy.
Động tác của cậu rất bất ngờ, cho nên Soffila sửng sốt xong mới nhớ phải bắt cậu lại. Nhưng đến lúc đó, Mundra đã chạy ra khỏi thần điện đến một thần điện khác.
“songdala-songdala!”
Một tiếng ngâm xướng vang dội xuất hiện.
Thân thể Mundra nặng nề đập vào bức tường ánh sáng, sau đó bắn trở về.
Tư tế cấp thần Feid đứng trước mặt cậu, trên người phát ra quang mang thánh khiết đến mức gần như biến toàn bộ thần điện thành màu trắng.
Sau đó Soffila cũng tới, ánh mắt khó nén ghen tị và ảm đạm. Tuy đều là tư tế cấp thần, nhưng địa vị của bọn họ trong cảm nhận của giáo hoàng không giống nhau. Trong con mắt giáo hoàng, Feid mới là người chân chính có tư cách xưng là tư tế cấp thần. Còn bản thân chẳng qua chỉ được chọn thay cho một người đã mất tích, ông ta thậm chí chưa từng được nghe nữ thần dẫn dắt, nói cách khác, ông ta không phải người nữ thần lựa chọn.
Nữ thần có thừa nhận hay không hiển nhiên có ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của tư tế cấp thần.
Ông ta và Feid cùng tuổi, nhưng thần lực của Feid không chịu ảnh hưởng của tuổi tác chút nào, không chỉ vậy, theo tuổi tăng trưởng, Quang Minh thần lực càng tinh khiết!
Mundra nửa quỳ trên mặt đất, quật cường bò sấp, như thể thà chết cũng không muốn chết trong thần điện.
Mắt Feid hạ xuống, ánh lên tia thương hại, “Bỏ cuộc đi, đứa nhỏ. Tuổi ngươi còn trẻ, còn có nhiều lựa chọn, ngươi có thể dùng cái nhìn mới đến xem thế giới này.”
Động tác Mundra hơi dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt vì Quang Minh thần lực mà trở nên hỗn loạn cố gắng nhắm thẳng hướng Feid. Lát sau, cậu vươn tay, hướng về phía ánh sáng.
Feid chậm rãi đi tới, xoay người, nắm cánh tay gầy đến mức chỉ còn xương cốt.
Phanh.
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng tư tế Quang Minh ngâm xướng.
Ánh mắt Feid chợt lóe.
Cùng lúc, một bộ xương khô toàn thân biến thành màu đen từ phía sau Feid xuất hiện, ôm chặt ông ta, xương ngón tay bị mài bén nhọn cắm sâu vào bả vai Feid.
Sắc mặt Feid khẽ biến. Từ tiếng đánh nhau, ông biết Mundra không bị Quang Minh thần lực áp chế, nếu bị áp chế, tử vật vong linh bên ngoài hẳn đã phải bị bắt trở về toàn bộ mới đúng. Nhưng ông ta không ngờ cậu còn có thể triệu hồi tử vật càng cường đại hơn trong tình trạng như thế!
Mundra thừa cơ đứng lên, chạy ra ngoài.
Soffila cuống quýt đọc chú ngữ, vừa dùng kiếm đánh xương khô thành bột mịn, vừa dùng vòng sáng gắt gao ngăn cản bước chân của Mundra. Kỳ thật thời điểm bộ xương khô xuất hiện, ông ta có đủ thời gian nhắc nhở Feid hoặc ngăn cản xương khô, nhưng đáy lòng đột nhiên toát ra một cỗ vui sướng khi người gặp họa làm cho động tác trở nên chậm chạp.
Ông ta liếc nhìn Feid, phát hiện đối phương cũng đang nhìn lại. Chột dạ khiến ông ta vội vàng dời ánh mắt.
Feid biết nọc độc trên ngón tay bộ xương đang chảy từ miệng vết thương vào máu, lan tràn bốn phía. Ông ta ngâm nhẹ Quang Minh thần lực, đang muốn tinh lọc nọc độc, liền nhìn thấy Mundra thoát ra khỏi trói buộc của vòng sáng.
Soffila cả kinh, thân thể theo bản năng xông ra ngoài.
Feid nhìn ông ta hành động chậm chạp, lơ đãng nhíu mày. Giáo hoàng đang trong phòng cầu nguyện nữ thần Quang Minh, tuyệt đối không thể ra. Ngoại trừ giáo hoàng, có lẽ chỉ có ông và Soffila có thể ngăn Mundra – nếu Soffila chịu ra sức. Nhưng từ tư thế chạy bộ, xem ra ông ta không nguyện ý làm vậy.
Feid đành dùng Quang Minh thần lực ngăn nọc độc trong cơ thể trước, sau đó cố nén đau đớn cùng tê dại chạy ra ngoài.
“Xuất hiện đi… Con của ánh sáng.”
Giọng nói giáo hoàng thình lình xuất hiện trên không trung thần điện.
Chân Mundra mềm nhũn, cả người ngã xuống đất. Không cần đích thân tới, không cần phân thân, riêng giọng nói của giáo hoàng đã đủ áp chế cậu. Trong mắt Mundra hiện lên không cam lòng, thân thể liều mạng cố đứng dậy.
Cậu đích xác đã thành công.
Mundra chống cốt trượng, ánh mắt thẳng tắp nhìn người bỗng dưng xuất hiện – vẫn trần trụi như trước, làn da tản ra một tầng bạch quang mỏng như cánh ve.
Người kia đứng phía sau kỵ sĩ thần thánh và tư tế Quang Minh. Hiển nhiên, quân đoàn vong linh của cậu đã bị diệt sạch.
Feid và Soffila sóng vai bước ra.
“Con của ánh sáng?” Bọn họ kinh ngạc nhìn thân thể quang lõa kia.
Con của ánh sáng chậm rãi vươn tay, nói với Mundra: “Ta phải bắt được ngươi.”
Mundra khẽ niệm chú ngữ.
Khí vong linh trong cơ thể không còn bao nhiêu, tinh thần lực sau khi gọi về nhiều tử vật vong linh như vậy cũng gần cạn kiệt. Cậu hiện giờ còn đứng được, hoàn toàn dựa vào ý chí… cùng chấp nhất với râu giáo hoàng.
Bởi vậy, chú ngữ mới niệm một nửa, đã bị con của ánh sáng ôm lấy.
Con của ánh sáng nói: “Nắm chặt!”
Người Mundra mềm nhũn, đầu nửa chôn vào vai hắn, giống như ôm chầm lấy nhau. Trên thân thể con của ánh sáng phát ra Quang Minh thần lực còn thuần khiết hơn giáo hoàng, nằm trong ngực hắn, Mundra rốt cục nhịn không được ngủ say.
Trước cửa phòng cầu nguyện, Feid và Soffila sóng vai đứng.
Miệng vết thương của Feid đã khép lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, màu môi rất nhạt, không có huyết sắc.
Soffila cũng không ổn lắm. Mệt nhọc lo lắng và ảo não khiến sắc mặt ông ta có chút phát xanh, môi khô khốc, cũng không có huyết sắc.
Hai người yên lặng đứng, không ai liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Qua thật lâu thật lâu.
Lâu đến mức Soffila tưởng như sắp không trụ được, cửa rốt cục mở.
Giáo hoàng chầm chậm đi ra.
Soffila và Feid cùng hành lễ.
Soffila đang gấp gáp định nhận sai thì bị giáo hoàng ngăn cản. “Chuyện này ta đã biết.”
Feid nói: “Ma pháp sư Sangtu cảm thấy khí vong linh trong thần điện, bọn họ đang đặt câu hỏi với chúng ta.”
Giáo hoàng đáp: “Thần không cho phép trước mắt nàng tồn tại dối trá.”
Feid kinh ngạc: “Ý bệ hạ là kể lại sự thực?”
“Có một pháp sư vong linh công kích thần điện, bất kính với nữ thần.” Giáo hoàng chậm rãi nói, “Chúng ta phải dùng phương thức tinh lọc để hắn chuộc tội.”
Soffila hỏi: “Bệ hạ tính bắt thằng nhóc uống thần thủy tinh lọc?”
Giáo hoàng nhìn ông ta một cái.
Soffila lập tức cúi đầu thật thấp.
Feid nói: “Ngài nói đến… hỏa hình sao?”
Giáo hoàng hòa ái đáp: “Tất cả những kẻ công kích thần điện, bất kính với nữ thần đều phải chịu sự trừng phạt của lửa. Chúng ta cần mau chóng cho mọi người biết việc này.”
“Vâng.”
Dù đã quyết định trừng trị Mundra, nhưng sức mạnh không khớp với thực lực vốn có lại xuất hiện trên người cậu khiến cho Feid và Soffila cực kì cảnh giác. Không chỉ bọn họ, ngay cả giáo hoàng cũng chú ý tới điểm này.
“Cơ thể nó đang chậm rãi thích ứng với Quang Minh thần lực.” Giáo hoàng thở dài, “Điều này chứng minh, nó có tiềm lực với Quang Minh thần lực vượt quá thường nhân.”
Soffila biến sắc: “Nếu pháp sư vong linh phát hiện, nhất định thần hội sẽ chịu đả kích mạnh.”
Ý kiến của Feid tương phản ông ta. “Mundra sắp chịu trừng phạt, bí mật này sẽ theo nó chôn vùi dưới đất. Hơn nữa, tư chất này rất hiếm thấy, trong giới pháp sư vong linh không có khả năng xuất hiện nhiều nhân tài như vậy.”
Soffila nói: “Nhưng bọn hắn có thể biến điều đó thành tiêu chuẩn chọn lựa học sinh.”
Giáo hoàng chậm rãi mở miệng: “Feid nói đúng. Bí mật này rất nhanh sẽ bị chôn vùi.”