Do đó, ông ta tự đích thân gọi Feid và Soffila về bên người.
“Còn chưa có tin tức của Kleist sao?” Ông ta hỏi.
Feid nói: “Tôi đã gia tăng tìm kiếm ở các nơi.”
Soffila thấy giáo hoàng lộ vẻ không vui, bước lên trước một bước nói: “Chúng ta còn có Goblyde.”
“Goblyde…” Giáo hoàng kéo dài âm điệu muốn nói gì đó, nhưng nháy mắt nghĩ đến chuyện gì liền dừng lại, hồi lâu mới tiếp tục, “Đương nhiên cũng tốt lắm.”
Feid nói: “Ngày mai tôi và Soffila sẽ cùng canh giữ bên đài hành hình.”
Hai tên tư tế thần cấp trông coi đài hành hình làm cái giống gì á!
Ở trong lòng Soffila không cho là đúng.
Quả nhiên, giáo hoàng cũng khoát tay: “Không. Chuyện này giao cho Soffila đi. Hai vị tư tế thần cấp… sẽ tỏ vẻ thần hội quá dè dặt nhỏ nhen.”
Feid khom người: “Vâng.”
Soffila: “…” Feid! Feid! Feid!
Feid hỏi: “Vậy chìa khóa vào vong linh giới thì sao?”
Giáo hoàng chậm rãi: “Để chìa khóa hoàn toàn biến mất cũng là một biện pháp không tồi.”
Soffila nói: “Mundra chỉ là một pháp sư vong linh bình thường, chúng ta đều rất rõ ràng điều này, nghe đồn tên Mundra điên cuồng kia mới là thầy của thằng nhãi. Pháp sư vong linh luôn độc lai độc vãng, chúng ta không cần thiết phải quá lo lắng chuyện tương lai.”
“Hy vọng sự tình được như lời ngươi nói.” Giáo hoàng như có ý sâu xa, “Nhưng không được quên, khi chúng ta đem ơn trạch của thần đến thành Dans đã bị pháp sư vong linh nhất trí phản kháng. Bị chèn ép đến mức độ nhất định, mọi vật thể trên thế giới đều không thể không chặt chẽ tương liên, cho dù đó không phải là ý định ban đầu.”
Feid và Soffila cúi người: “Đa tạ người dạy bảo.”
Xe ngựa chạy trên đường bằng.
Nicolas khoan thai ngồi trong xe ngựa, âm thầm vui sướng vì nhận được phần thoải mái thích ý này. Buồn bực và sợ hãi trước lúc xuất phát sau khi nhận được sự tiếp đãi chu đáo của Quang Minh thần hội đều biến mất không sót chút nào.
Hai tay gã đặt trên đùi vuốt ve mấy cái, nhịn không được lại lôi ra cái hòm vị nhân viên thần chức kia đưa cho. Hòm thực tinh xảo, nạm viền vàng, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Càng làm cho gã hứng thú chính là bên trong hòm. Sau khi mở hòm ra, sẽ có hai người xinh đẹp đứng lên, nhẹ nhàng nhảy múa. Mỹ nhân được điêu khắc rất sống động, bộ ngực đầy đặn cơ hồ rung động theo mỗi động tác.
Nicolas có chút không kìm chế nổi tay mình. Gã duỗi ngón tay đến bộ ngực của mỹ nhân, chọc nhẹ một cái.
Cứng rắn.
Gã bất mãn vô cùng.
Nhìn mái tóc như mây của hai mỹ nhân, tà niệm liên tục sinh ra.
Nếu mỹ nhân là thật thì tốt biết bao…
“Nếu như là thật thì tốt biết bao.” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Nicolas hoảng sợ. Mới đầu gã cho là miệng mình nói ra suy nghĩ trong đầu, nhưng rất nhanh liền phát hiện trong xe có thêm một người, hơn nữa còn là một anh đẹp giai dung mạo chói mắt chẳng kém mỹ nhân trong hộp chút nào.
Có điều Nicolas chẳng có tí teo ý đồ đen tối gì cả, dù có lần gã từng hoài nghi mình cũng có phản ứng với nam giới, người trước mắt này, gã nhiều nhất chỉ dám mơ tưởng trong giấc mộng bản thân không thể khống chế, chứ đến lúc người thật xuất hiện trước mặt, gã chỉ muốn tìm một cái động chui xuống.
“Nguyên soái?!” Gã đứng lên, đầu đụng vào trần xe đánh bang một tiếng.
“Thiếu tướng quân?” Lính đánh xe nghi hoặc hỏi.
Hayden mỉm cười với gã, lắc đầu.
Nicolas choáng váng hồi đáp: “Không có gì.”
Hayden chỉ cái hòm trong tay gã, “Quang Minh thần hội đưa?”
Nicolas giật mình. Gã biết rõ quan hệ vi diệu giữa đế quốc và Quang Minh thần hội, vội nói: “Bọn họ nhờ tôi chuyển tặng cho ngài.”
Hayden bắt đầu ngắm nghía tượng gỗ trông rất sống động.
Búp bê mỹ nhân thật xinh đẹp, hắn hẳn phải giống thanh niên trẻ tuổi ngây ngô này yêu thích không rời tay mới đúng. Nhưng hiện tại hắn chỉ nhìn rối gỗ như hai mảnh gỗ, chẳng chút hưng phấn và xúc động. Rõ ràng trước mắt là hai rối gỗ thiên kiều bá mị, nhưng trong óc hắn chỉ có một gương mặt khác…
Trong lòng Nicolas sợ run trầm mặc nhìn Hayden. Mặc dù gã là con trai của tướng quân Mario, nhưng quân hàm không cao, cho nên số lần thấy Hayden chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Được gần gũi một mình mặt đối mặt càng hiếm có, gã cảm thấy sắp hít thở không thông.
Hayden nghe bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở ồ ồ, không khỏi kinh ngạc quay đầu.
Nicolas bưng mũi. Gã cũng không biết tại sao mình lại phát ra âm thanh như vậy.
“Chốc nữa, ngươi sẽ là phụ tá của ta.” Hayden biết gã khẩn trương, cười trấn an.
Nicolas gật đầu thật mạnh, vẻ mặt dần từ xấu hổ quá độ chuyển sang hưng phấn.
Trong quân doanh, làm sứ giả bị Quang Minh thần hội mời đến xem lễ cũng không phải chuyện thơm ngon gì, ngay cả phụ thân Mario tướng quân vốn chưa từng soi mói nội dung nhiệm vụ cũng khinh thường chuyện này một cây. Gã chẳng qua bị phụ thân cưỡng chế nhét vào xe ngựa khi không thấy ai chịu đi.
Gã còn nhớ rõ sau khi lên xe ngựa, phụ thân đầy thâm ý bảo: “Sống ra đi, phải sống trở về.” Bởi vì câu này, một khoảng thời gian rất dài hắn bị vây trong trạng thái hoảng sợ. Nhưng ai mà ngờ được nguyên soái Hayden đã bị triệu hồi về đế quốc đột nhiên sẽ xuất hiện trong xe ngựa chỉ định mình làm phụ tá chứ?
Đây thật sự là vận may nằm mộng cũng không thấy a.
Nicolas có chút ngây ngất, khiến cho gã dễ dàng buông tha nghi ngờ với phương pháp xuất hiện kỳ quái của Hayden.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
Nicolas giành mở cửa xe ngựa, sau đó làm như không thấy tiếp đón nhiệt tình của nhân viên thần chức Quang Minh thần hội, thẳng thắt lưng, cao giọng hô: “Kanding đế quốc, nguyên soái Hayden Navister giá lâm!”
Nhân viên thần chức đang nghi hoặc càng thêm nghi hoặc. Lập tức nhìn thấy một thanh niên tóc vàng đi xuống.
Nụ cười của hắn ấm áp sáng lạn như mặt trời ban trưa, chói lóa đến không thể rời mắt. Dung mạo hắn tuấn mĩ lại anh khí mười phần, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập tự tin và kiên định.
“Nguyên soái Hayden.” Nhân viên thần chức kịp thời phản ứng hành lễ với hắn, nhưng trong lòng canh cánh việc mình không biết hắn lên xe lúc nào.
“Hy vọng sự vội vã của ta không mang đến cho quý hội bất kì phiền toái gì.” Hayden đút hai tay trong túi quần, không cho song phương cơ hội bắt tay.
Nhân viên thần chức đáp: “Đương nhiên không có. Ngài đến đây càng chứng tỏ tình hữu nghị giữa đế quốc và Quang Minh thần hội dưới dẫn dắt của nữ thần Quang Minh sẽ ngày càng vững chắc không gì phá nổi.”
Hayden từ chối cho ý kiến cười cười.
Nhân viên thần chức một bên dẫn hắn vào hội trường, một bên vứt cho người hầu bên cạnh ánh mắt ra hiệu.
Vì thế giáo hoàng rất nhanh thu được tin tức nguyên soái Kanding đế quốc đích thân đến xem lễ.
Cùng nghe tin còn có Meron. Ban đầu ông ta còn cảm thấy hơi bất mãn vì đế quốc chỉ phái một quan quân cấp thấp đến xem lễ, đến bây giờ lại không khỏi lo lắng vì thân phận người đến xem lễ này. Ở Tây Côi Mạc, quan hệ giữa anh ta và Mundra không ít người nhìn thấy, dùng cùng sinh cùng tử để hình dung bọn họ tuyệt không phải quá mức.
Cho nên, Hayden xuất hiện tại thời điểm này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ.
Ông ta do dự có nên nhắc nhở giáo hoàng. Tuy giáo hoàng cũng là người trong cuộc, nhưng không biết ngài còn nhớ rõ không. Ngay khi ông ta đang do dự, đã bị triệu đi thần điện giam giữ Mundra.
Mundra bị khóa giữa thần trận, tay chân bị còng bởi vòng thần Quang Minh.
Con của ánh sáng đĩnh đạc ngồi bên cạnh, tò mò ngắm nghía tóc trên đầu cậu.
Ở đây còn có Feid. Ông ta đứng bên kia, vẻ mặt an tường thong dong. Nhìn thấy Meron tiến vào, Feid mỉm cười: “Nguyên soái Hayden của Kanding đế quốc đến đây, bệ hạ hỏi Mundra có di ngôn gì cho hắn không.”
Meron cả kinh, lập tức thoải mái. Hiển nhiên giáo hoàng cũng nhìn ra quan hệ không tầm thường giữa Hayden và Mundra.
Mundra vẫn cúi đầu, tay phải vô ý thức vạch trên mặt đất.
Feid đợi một lát, có chút mất kiên nhẫn, “Còn hơn một giờ, ngươi có thể từ từ nghĩ. Nếu nghĩ ra, nói cho Meron.”
Meron thấy ông ta rời đi, vội vàng cúi người.
Feid rời đi không bao lâu, tay Mundra đột nhiên dừng lại. Cậu ngẩng đầu, hai mắt nhìn Meron chằm chằm.
Meron thản nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ ra chưa?”
“Các ngươi cho rằng, anh ấy sẽ cứu ta sao?” Mundra hỏi.
Meron ngẩn ra, nhanh hồi đáp: “Ta chưa từng nghĩ vậy, tin rằng giáo hoàng cũng thế. Bởi vì đây là chuyện bất khả thi. Quang Minh thần hội và Kanding đế quốc là minh hữu kiên định, nguyên soái Hayden là quân nhân trung thành nhất với đế quốc, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện có tổn hại đến quan hệ giữa thần hội và đế quốc, bởi vì sẽ tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”
Mundra hỏi: “Nghiêm trọng đến mức nào?”
Meron nói: “Hoặc là đế quốc đuổi nguyên soái Hayden, hoặc là Quang Minh thần hội đoạn tuyệt với đế quốc.”
Môi Mundra khẽ nhếch.
Meron cố gắng co chặt bụng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Mundra, “Nguyên soái Hayden rất yêu mẹ, mọi người đều biết chuyện này, cho nên ta không cho rằng anh ta sẽ mạo hiểm vì một người bạn đến vậy.”
Mundra gục đầu.
Meron nói: “Nếu ngươi có lời nào muốn nói với anh ta, ta sẽ tận lực truyền đạt.” Đương nhiên, nếu là lời bất lợi cho thần hội, vậy ông ta chỉ đành lực bất tòng tâm.
Mundra chỉ vào thần trận: “Triệt hạ nó đi.”
Sắc mặt Meron căng thẳng, đề phòng nhìn cậu, “Ngươi định làm gì?”
Mundra nhìn vòng thần trên tay rồi lại nhìn con của ánh sáng, cuối cùng thản nhiên nhìn ông ta.
Meron khó xử: “Ta phải xin chỉ thị…”
Chưa dứt lời, con của ánh sáng đã đi trước một bước dịch tảng đá có Quang Minh thần lực trên thần trận đi.
Nhìn thần điện lập tức trở nên ảm đạm, Meron khẩn trương đứng lên, “Con của ánh sáng… cái này, ngươi định làm gì?!” Câu phía sau là hỏi Mundra.
Mundra đeo găng tay, đem một khối vu thi không đầu xanh đến phát đen từ trong túi không gian ra, đặt trên mặt đất, sau đó lôi ra một gói to, cẩn thận mà bưng đầu trong đó ra ngoài, bắt đầu khâu đầu vào cổ. Động tác của cậu rất nhanh, linh hoạt như bà nội trợ.
Meron nhìn đến trợn mắt há mồm, con của ánh sáng nhìn đến say sưa.
Chờ đầu và thi thể của vu thi hợp làm một, Mundra lại cởi từng kiện y phục của vu thi.
Meron hỏi: “Ngươi còn muốn làm gì?”
Mundra không thèm để ý tới ông ta, sau khi cởi sạch quần áo vu thi, lại lấy ra một cái bình nhỏ và bàn chải, bắt đầu chải cái vu thi quang lõa kia.
Quá điên cuồng quá quỷ dị. Một pháp sư vong linh sắp bị hỏa thiêu còn thảnh thơi ngồi chải vu thi trong thần điện thần thánh trang nghiêm, khiến cho tư tế Quang Minh và con của ánh sáng cứ mở mắt trừng trừng nhìn.
Mundra chải trong mười mấy phút đồng hồ đã xong. Sau khi giúp vu thi trần trụi mặc quần áo, cậu kéo nó đến trước mặt Meron, đưa cho ông ta một cái bình lớn cùng mấy cái bàn chải lớn nhỏ.
Meron lập tức lui về sau một bước dài, “Ta không thích chải thi thể.”
“Giúp ta giao cho Hayden.” Mundra ngừng một chút, nghiêng đầu nói, “Bảo anh ấy bảo dưỡng cho tốt, ba tháng chải một lần.”