Còn nhớ thầy từng nói, phân loại ma pháp vong linh là thần pháp của Tử thần là sai lầm lớn nhất của ma pháp sư vong linh. Nhưng ma pháp vong linh và thần pháp rốt cuộc khác nhau thế nào thầy lại không nói.
Những thi thể Mundra tiếp xúc trước đây đều là người vừa mới chết, linh hồn vẫn còn lảng vảng trong không gian này, chưa đi đến vong linh giới, cho nên dù bọn họ trở thành vu thi hay kỵ sĩ vong linh, bọn họ vẫn có thể sử dụng kỹ năng trước khi chết, bởi vì ý thức vẫn lưu lại trong cơ thể, bị cậu điều khiển. Nhưng nếu người mất đi toàn bộ linh hồn, bọn họ có trở thành vu thi hoặc kỵ sĩ vong linh đạt chuẩn có thể sử dụng kỹ năng khi còn sống hay không?
Cậu cực kỳ tò mò đáp án.
Khát khao theo đuổi trí thức khiến cậu không tự chủ bước về trước một bước, lại nhanh chóng bị Hayden ôm ngang eo kéo về.
“Không phải sợ”. Hayden tưởng cậu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ run, liền vuốt tóc trấn an cậu.
Mặc dù có gió thổi, nhưng bầu không khí vẫn đông cứng.
Thú Phệ Hồn to lớn như bầu trời ở bên ngoài tòa thành, che lấp toàn bộ ánh sáng.
Alfred đột nhiên lên tiếng nói: “Trước đến chỗ ma pháp trận đi”
Các giáp bạc nhìn nhau ngơ ngác.
Ánh nến hai bên hành lang tòa thành chập chờn bất định, khiến ánh mắt mỗi người đều nhuốm bóng tối mờ mịt.
Hansen tựa hồ hiểu được do dự của bọn họ, quay đầu nhìn Hayden.
Hayden xoa đầu Mundra như có như không, nhìn sân luyện võ tối đen phía cuối hành lang, không biết đang nghĩ gì.
“Grào”
Tiếng gầm của thú Phệ Hồn ngày càng gần.
Mundra khó chịu cau mày. Về thú Phệ Hồn, cậu đã từng thấy trong sổ ghi chép của thầy của thầy của thầy. Đó là dị thú trong truyền thuyết, cũng là dị thú duy nhất được pháp sư vong linh gọi là thần thú. Nó là vật cưỡi và cũng là sứ giả của Tử thần, bình thường nó đến Mộng đại lục để truyền đạt mệnh lệnh của Tử thần, nhưng theo ghi chép, nó đã biến mất mấy trăm năm nay, không biết vì sao lại gặp được ở chỗ này.
Đều là tín đồ của Tử thần, nhưng hơi thở của nó lại khiến Mundra cảm thấy đối chọi và bị uy hiếp.
“Alfred”. Một giáp bạc lên tiếng, “Hộ tống nguyên soái Hayden rời khỏi đây”
Các giáp bạc khác mặc dù không nói ra lời, nhưng hành động chắn trước cửa đã biểu đạt suy nghĩ của bọn họ.
Alfred nhìn bọn họ, cầm thương, bước một bước về phía chính giữa hành lang, tuyên bố chắc nịch: “Ta là phòng tuyến cuối cùng của các ngươi”
Lựa chọn của gã dường như đã sớm nằm trong dự đoán của các giáp bạc. Bọn họ gật đầu với nhau, sau đó xoay người, bịt kín lối ra bằng những bộ giáp dày nặng lấp lánh.
Cánh tay Hayden ôm Mundra hơi siết lại, còn chưa lên tiếng, đã nghe Alfred nói: “Mối đe dọa Samanlier đối với Đế Quốc đã tiêu trừ chưa?”
“Chưa”. Hayden trả lời.
“Bệ hạ Ciro sẽ là vị hoàng đế vĩ đại chứ?”
“Nhất định”. Hắn trả lời không hề do dự.
Alfred nói: “Đế Quốc cần ngài, nguyên soái Navister”
Hayden im lặng.
Alfred nói: “Chúng ta từng là một đội lính đánh thuê ôm ấp mộng tưởng lớn lao. Chúng ta tới thành Cotter, mơ ước chinh phục pháp sư vong linh, mơ ước gia nhập quân đội Đế Quốc, mơ ước trở thành kỵ sĩ vĩ đại được cả Mộng đại lục kính trọng nể phục như ngài. Cho dù chúng ta bị tròng lên người bộ giáp sỉ nhục không cách nào tháo bỏ, cho dù chúng ta đã từng khuất phục uy quyền của nó, nhưng trái tim của chúng ta vẫn mãi là trái tim của kỵ sĩ, bên trong nơi ấy vẫn chất chứa mộng tưởng của chúng ta, mộng tưởng nguyên sơ nhất”
Đầu thú Phệ Hồn bất ngờ xuất hiện bên ngoài hành lang.
“Grào…”
Alfred nói: “Hiện tại chúng ta đang truy đuổi mộng tưởng của chúng ta. Chúng ta nguyện dùng sinh mệnh cùng tiên huyết của chúng ta gột rửa yếu hèn cùng tội nghiệt, cho dù nó tốn công vô ích… Nhưng chúng ta nhất định làm vậy! Chúng ta nhất định đối mặt! Nhất định muốn ngài biết, chúng ta là một nhóm kỵ sĩ chân chính! Chúng ta không cách nào khiến Đế Quốc kiêu hãnh vì chúng ta, chúng ta chỉ hi vọng Đế Quốc không vì chúng ta mà cảm thấy hổ thẹn!”
Hayden hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Đế Quốc vinh quang vì các ngươi! Quân đoàn Tulip vinh quang vì các ngươi!”
Alfred và các giáp bạc đều rúng động.
Hayden ôm Mundra, chạy vào sâu bên trong hành lang, không hề quay đầu. Hansen ôm Darren chạy theo phía sau.
Bọn họ không hề quay đầu. Bởi vì một khi ngoảnh về sau, bọn họ sẽ không thể cất bước —— không phải mỗi một quyết định đúng đắn đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu, cũng không phải mỗi một quyết định sai lầm đều không đáng được kính trọng.
Một luồng gió quái lạ từ trước mặt bọn họ thổi tạt về sau.
Phảng phất, bọn họ nghe thấy tiếng ngâm hùng hồn ——
“Ta nguyện tuân thủ quy tắc cao quý nhất thế gian…”
“Cứu giúp mỗi một con người lương thiện thành thật…”
“Tuyệt không ỷ mạnh hiếp yếu…”
“Vĩnh viễn không lùi bước… Vĩnh viễn không nói thua…”
Từ sau khi thú Phệ Hồn xuất hiện, tòa thành giống như một khu chợ ồn áo náo nhiệt bỗng chốc biến thành bãi tha ma vắng vẻ, yên tĩnh tới bất an.
Tiếng bước chân dồn dập vang dội, lập tức ——
Cánh cửa che giấu ma pháp trận truyền tống bị đẩy ra.
Trong ngoài căn phòng đều tối đến mức giơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Hayden lấy dạ minh châu ra chiếu sáng cho căn phòng, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể soi tỏ một góc.
“Ở đây”. Hansen đi đến giữa căn phòng. Dưới chân hắn là một ma pháp trận truyền tống đơn giản.
Hayden đứng trong ma pháp trận cảm nhận một lúc, cau mày nói: “Ma pháp trận này… bị phá hủy rồi”
Tâm trạng Hansen trĩu xuống. Sau khi chứng kiến thú Phệ Hồn, hắn không còn quá tự tin có thể dựa vào thực lực của mình bảo vệ Hayden lành lặn trở ra. Hắn không sợ chết, nhưng hắn hiểu được Hayden quyết không thể gặp chuyện bất trắc. Đế Quốc đang trong thời kỳ nguy nan loạn trong giặc ngoài, nếu Hayden một trong những biểu tượng tinh thần của Đế Quốc lúc này gặp chuyện không hay, Đế Quốc nhất định sẽ sa vào trùng trùng điệp điệp những nguy cơ họa vô đơn chí!
Sớm biết một chuyến thăm nhà bình thường sẽ trở thành thế này, lúc trước dù phải liều mạng hắn cũng sẽ khuyên giải nguyên soái ở lại.
Đáng tiếc, hắn không phải nhà tiên tri.
Tâm trạng Hayden cũng rất tệ. Hắn là ma pháp sư tính thực lực là cấp chín, nhưng tính kiến thức thì có khi cấp năm sáu cũng không tới. Chí ít hắn không hề nghiên cứu về ma pháp không gian, càng khỏi nói đến ma pháp trận truyền tống.
“Có thạch anh đỏ và thạch anh lam không?” Mundra đột nhiên hỏi.
Hayden lập tức lấy ra một chiếc túi tinh xảo từ trong không gian ma pháp, bên trong túi chứa đủ loại thạch anh cùng cuộn ma pháp, đều là phu nhân Nicole chuẩn bị cho hắn.
Mundra thản nhiên nhận lấy, sau đó bắt đầu hí hoáy trên ma pháp trận.
Hansen ngẩn ra nói: “Cô biết à?”
Mundra nói: “Nhớ là như vậy”
Hansen nói: “Nhớ?”
Hayden hiểu ra nói: “Em muốn nói là truyền tống trận ở công hội ma pháp thành Cutler?” Hắn nhớ lúc truyền tống ở đó, “Monica” nghiên cứu ma pháp trận rất lâu, không ngờ lại có thể nhớ kỹ.
Mundra lơ đãng gật đầu.
“Hẳn là như thế này”. Cậu nói.
“Hẳn là?” Hansen cảm thấy tâm trạng mình khi bay cao khi hít đất.
Hayden lại thử nghiệm, ánh mắt sáng lên, nói: “Ta cảm nhận được”
Hansen không thực sự tin tưởng, “Nghe có vẻ không an toàn lắm”
Hayden cười khổ nói: “Có tệ cũng không thể tệ hơn bây giờ”
“Grào…” Ngoài cửa sổ vọng đến tiếng gầm đáng sợ quen thuộc.
Hansen im ỉm đứng vào trong ma pháp trận.
Hayden lẳng lặng đọc chú ngữ.
Ma pháp trận sáng lên…
“Vô dụng?”
Hansen nhìn xung quanh.
Vẫn tối đen như mực.
“Không thấy tiếng gầm”. Hayden ra khỏi ma pháp trận, đi đến bên cửa sổ, nhìn nhà cửa san sát nhau ở đằng trước, thấp giọng nói: “Không, đây không phải Blue Castle”
Hansen cũng nhận ra, “Chẳng nhẽ chúng ta thực sự đến thành Mael rồi?”
Mundra kiểm tra lại một lần từng thứ trong túi Hayden đưa cho lúc trước, rồi mới lưu luyến trả lại hắn.
Hayden nhận lấy bỏ vào túi không gian. Nếu đổi lại lúc khác, hắn rất sẵn lòng dùng loại đồ vật như chiếc túi này làm vui lòng nàng, nhưng hiện tại không được, hiện tại… dường như còn chưa an toàn.
“Ngươi có cảm thấy gì không?” Hayden trầm giọng hỏi.
“Cái gì?”
“Khắp thành, đều là khí tức vong linh”
.