Trong hẻm rất tối, đối phương lại đứng ngược sáng, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hai tia nhìn săm soi lạnh lẽo chĩa thẳng vào mặt mình.
“Ta, không, ta… Ngươi là ai?” Hàm răng Darren đập vào nhau lách cách, hai tay nắm chặt, mượn chút sức lực chống đỡ cho bản thân.
Mundra giơ tay kéo mũ áo choàng, sau đó xoay người tiếp tục đi về trước.
Darren cảm giác được thân thể lạnh như băng đang bế mình cũng bắt đầu chuyển động theo. Cậu chậm chạp xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn thấy một khuôn mặt xanh mét không chút sức sống.
“Á!” Cậu hít vào một hơi khí lạnh, sợ thiếu chút nữa không thể khống chế, may mà ở thời điểm quan trọng nhịn xuống được.
Đây là cái gì?
Vì sao cậu lại ở đây?
Cái người nói muốn nhận mình làm học trò đâu rồi?
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên đủ loại nghi vấn, cho dù không có đáp án cũng vẫn không thôi. Cậu rất sợ một khi suy nghĩ dừng lại, tim cậu cũng bởi vì kinh hãi mà dừng theo.
Đầu kia con hẻm là một con đường khá rộng, có mấy người dân thường đương đứng trước cửa nhà nhìn về phía cổng thành đầy lo lắng. Bọn họ thấy Mundra đi ra, giống như chim sợ cành cong lập tức trốn tịt vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Darren tuyệt vọng. Ngay cả cơ hội cầu cứu cậu cũng không có.
Mundra xoay người đi về phía cổng thành.
Ánh đèn ven đường cứ tắt dần tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại một con đường tối đen cùng ánh lửa u ám ở phía cuối con đường.
Đầu tường, bóng dáng quân lính chen lẫn, không ngừng cúi người, nâng đá, ném đá.
Mundra triệu hồi một đám bộ xương.
Đám bộ xương tự động xếp thành một chiếc thang xương bắc lên đầu tường.
Mundra giẫm lên đống xương. Thể trọng cậu rất nhẹ đi lên cực kỳ thuận lợi, nhưng thể trọng kỵ sĩ vong linh lại thêm Darren rất nặng, đi tới bậc thứ ba liền phá sụp đống xương.
Tiếng đổ vỡ lắc rắc lắc rắc dẫn dụ chú ý trên thành.
“Ở đây cũng có!”
Một binh sĩ sợ hãi la hét om sòm.
Mundra vừa ngẩng đầu, liền thấy một tảng đá lớn đổ ập xuống. Cậu không né không tránh, kỵ sĩ vong linh bế Darren đứng ở chỗ ngã xuống đột nhiên dùng đấu khí vọt lên. Tảng đá đụng phải đấu khí, lập tức vỡ tan tành.
“Nó lên đấy!” Binh lính hoảng hốt lùi về sau.
Một ma pháp sư thực tập lao đến, tay giơ cao hỏa cầu đang định tấn công, nhưng nhìn thấy Darren trong lòng kỵ sĩ vong linh thì ngẩn người. “Có người!” Cậu ta bối rối nhìn sang đồng bạn.
Thừa dịp không ai cản trở, kỵ sĩ vong linh đã xông lên đầu tường.
Binh lính nhốn nháo tản ra khắp nơi.
Hỏa cầu trong tay ma pháp sư thực tập vẫn bốc cháy, nhưng người chậm chạp không dám xuất thủ.
Mundra ung dung đi lên đầu tường trong sự lơ là của bọn họ. Thang xương đã nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, sau đó chui xuống đất không thấy đâu. Một lúc sau, bọn chúng lại chui lên ở bên kia đầu tường, trà trộn vào trong đám xương đang công thành, tấn công đám xương công thành đó.
“A, mấy người nhìn kìa!” Binh sĩ vẫn luôn quan sát đại quân vong linh không thể tin nổi la lên, “Chúng nó đang đánh lẫn nhau!”
Các binh sĩ khác và ma pháp sư thực tập nghe vậy đều nhao nhao nhìn xuống dưới thành.
Trong đại quân xương khô lúc nhúc, có một nhóm nhỏ cực kỳ lạc lõng, bởi vì chúng nó không leo lên hay bắc thang, mà lại không ngừng choảng những bộ xương xung quanh muốn leo lên hoặc bắc thang.
“Đây là làm sao? Chẳng nhẽ bộ xương mất khống chế?” Ánh mắt binh lính hết nhìn kỵ sĩ vong linh trên đầu tường lại liếc đại quân bộ xương dưới thành, như là muốn xác nhận mối quan hệ giữa chúng.
Ma pháp sư thực tập giơ hỏa cầu muốn gãy cả tay. Cậu ta mạnh miệng quát: “Ngươi mau thả người!”
Mundra nghĩ nghĩ, để kỵ sĩ vong linh thả người xuống.
Hai chân Darren vừa chạm đất, lập tức khụy xuống.
Ma pháp sư thực tập lo lắng hỏi han: “Ngươi không sao chứ?”
Darren ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên người không có lấy nửa phần sức lực, chỉ có thể hơi lắc đầu.
Ma pháp sư thực tập vẫy tay với cậu nói: “Ngươi mau tới đây”
Darren giật giật người, nhưng ngay cả ngón tay cũng không cử động được.
Mundra lại đành hạ lệnh cho kỵ sĩ vong linh. Vì vậy kỵ sĩ vong linh lại bế Darren lên, đi về phía ma pháp sư thực tập.
Ma pháp sư thực tập và binh lính đều cuống quýt lùi về sau năm sáu bước. Ngón tay nâng hỏa cầu của ma pháp sư thực tập run dữ dội, mồ hôi từ trên trán cậu ta nhỏ ròng ròng.
Kỵ sĩ vong linh đi hai lên hai ba bước rồi dừng lại, sau khi thả người xuống thì lùi về.
Ma pháp sư thực tập nhìn nó, lại nhìn Darren, cẩn trọng tiến về trước vài bước, cúi người xem Darren nói: “Ngươi không sao chứ?”
Darren lắc đầu.
Mundra không muốn phí thời gian trên tường thành nữa, đã đi đến bên kia tường thành, vươn tay về phía đám xương đang leo lên. Đám xương dưới tay cậu đều dừng lại một cách kỳ quái. Một lúc sau, bộ xương ở trên cùng chầm chậm khom người, cùng với đám xương dưới nó hợp thành cầu thang, kéo dài từ trên đầu tường tới chân thành.
Mundra lên đến tường thành, sau đó giẫm lên thang xương mới dựng đi xuống dưới.
Binh lính ngây ra nhìn, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Một giọng nói rụt rè: “Có đánh gã không?”
Ma pháp sư thực tập cũng không lên tiếng. Bởi vì chủ lực đại quân vong linh ở cổng thành, thế công nơi đây cũng không phải rất mạnh, bởi vậy những người có thể quyết định trong công hội ma pháp và đội lính đánh thuê đều không ở đây.
“Gã đi rồi”. Binh sĩ thấy Mundra đã đến dưới thành.
Đám xương vốn đang công thành thấy cậu đều nhao nhao tránh ra.
Ma pháp sư thực tập do dự nói: “Để gã đi đi”. Mặc dù pháp sư vong linh này rất kỳ quái, nhưng cậu nhìn ra được, gã đối với mình không có ý xấu, nếu có, e rằng hiện tại bọn họ đều thành thi thể cả rồi.
Sau khi Mundra xuống dưới chân thành, lập tức triệu hồi hơn mười bộ xương ngựa, cậu cưỡi bộ xương cao nhất, lại triệu hồi mười mấy kỵ sĩ vong linh vây quanh mình, rồi phi ngựa về phía đại bản doanh pháp sư vong linh ở đằng trước.
Binh lính mở to mắt nhìn bọn họ ngày càng xa dần, chậm rãi thở phào. Mặc dù mới rồi pháp sư vong linh kia không động thủ đối với bọn họ, nhưng khí tức vong linh trên người gã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu, linh hồn giống như bị kìm kẹp, sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị gã triệu hồi thu lấy.
“Đúng rồi, người này thì sao?” Binh sĩ chỉ vào Darren còn đang ngồi bệt dưới đất.
Darren hoảng hốt ngẩng đầu.
Ma pháp sư thực tập nói: “Ta biết cậu ta. Cậu ta là người ở bên nguyên soái Hayden”
“Chúng ta đưa cậu ta trở về đi”. Binh lính vừa nghe người này có quan hệ với nguyên soái Hayden, đều nhao nhao xung phong đi.
Ma pháp sư thực tập cũng rất muốn tự mình đi, nhưng ngại mặt mũi nên chỉ có thể chọn hai người thoạt nhìn khỏe mạnh cõng Darren đi đến cổng thành.
Kỳ thực bọn họ ở đây lộn xộn như vậy đã khiến phía cổng thành chú ý.
Binh lính còn chưa đưa Darren đến nơi, Rebecca đã xuất hiện. Cô bay đến trước mặt ma pháp sư thực tập, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Kỵ sĩ vong linh mới rồi ở đâu tới?”
Ma pháp sư thực tập rụt cổ, lúng túng nói: “Thực ra, bọn con cũng không biết, nó từ trong thành đi ra”
“Cái gì?” Rebecca kinh ngạc trợn trừng.
Khi Darren được đưa đến trước mặt Hayden, sắc mặt Hayden khẽ biến.
Hansen không đợi Hayden mở miệng, đã túm lấy Darren, nôn nóng hỏi: “Tiểu thư Monica đâu?” Hắn hiểu lúc này Hayden tuyệt đối không thể thất thố, ngài đã là chỗ dựa và hi vọng của cả thành Mael, nếu ngài có biểu hiện lo lắng, nhất định sẽ dao động lòng quân. Cho nên hắn nhanh miệng giúp Hayden hỏi câu cần hỏi.
Darren ngơ ngác nói: “Tôi không biết”
Hansen cau mày nói: “Không phải cô ấy và cậu đi cùng nhau sao? Sao cậu có thể không biết?”
Darren nói: “Tôi vừa tỉnh lại đã không thấy cô ấy”
Hansen thấp giọng rủa một tiếng, “Cậu tỉnh lại lúc nào? Tình hình lúc đó thế nào?”
Darren lắp bắp trả lời. Thực ra ở đây không hiểu gì nhất là cậu. Từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả đây là đâu, vì sao lại có đánh nhau, bên dưới vì sao lại có nhiều bộ xương như thế, cậu đều không biết, đã thế lại còn bị hỏi một đống câu hỏi.
Hansen nghe xong, không dám nhìn sắc mặt Hayden.
Nhưng Hayden đã bình tĩnh trở lại, “Ngươi đi nghỉ trước đi”
Darren không dám ở một mình nữa. Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không thể ở lại đây à?”
Hayden liếc nhìn Hansen.
Hansen vội nói: “Đứng bên cạnh ta, đừng chạy loạn. Cho ngươi xem thầy ngươi đại triển thần uy thế nào”
Hayden diện vô biểu tình xoay người tiếp tục chỉ huy trận chiến.
Hansen nhìn bóng lưng ra dáng bình tĩnh của Hayden, khẽ thở dài.
Đằng sau đại quân bộ xương, là một bình nguyên tối tăm mênh mông, đi tiếp về trước, xuất hiện một loạt kỵ sĩ vong linh. Chúng đã sẵn sàng nhận lệnh, hiển nhiên là lực lượng công thành thứ hai chờ đợi sẵn ở đây.
“Ngươi là ai…”
Phía sau kỵ sĩ vong linh toát ra giọng nói khàn khàn trầm trầm.
Mundra lệnh cho tất cả bộ xương ngựa dừng lại, ngẩng đầu. Chỉ thấy đằng sau đám kỵ sĩ vong linh trước mặt dần hiện ra một mảnh áo pháp sư vong linh xanh mét. Nhìn kỹ, đó là một người, chỉ là người kia quá đen, cho nên khuôn mặt và bóng đêm đã hòa thành một.
Mundra nói: “Mundra”
“Nói láo!” Đối phương hừ lạnh nói, “Ta quen biết Mundra đã hơn ba mươi năm. Lão ta chắc chắn không thể thái hóa thành một thằng nhóc con chưa cai sữa được”