Nếu như có một ngày phải rời xa người ấy, cô sẽ phải sống tiếp ra sao, trước kia cũng đã từng suy nghĩ như thế. Còn bây giờ, cô đang sống rất tốt đó thôi. Không phải không thể sống nổi, chỉ là có một chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Nước mắt rơi xuống mặt nước, hàm răng cắn chặt bờ môi, bờ vai cô lạnh run lên, nhưng chẳng có một ai vỗ về nó.
- ------------------
Mấy ngày sau đó, Uông Bạch liên tục cho người đến mời Uông Chính Thành. Cũng đã rất lâu hắn không trở về biệt thự của Uông Bạch.
Nhiều năm trước, khi hắn với thân phận của Uông Chính Thành mà trở về, đây chính là nơi dừng chân đầu tiên, cũng là nơi hắn từ một tên lang thang trở thành kẻ cầm trong tay tính mạng người khác, chỉ là dù cho như thế, nơi này với hắn cũng chưa từng được coi là nhà.
Uông Bạch là người có dã tâm, Uông Chính Thành chưa từng quan tâm đến mục đích thực sự mà ông ta muốn là gì. Lúc này cũng vậy, chỉ là đối với việc trở thành nô lệ suốt đời cho lão, hắn lại không can tâm.
Bạch lão nhìn Uông Chính Thành đứng trước mặt mình, hắn vẫn giống như trước đây chưa từng thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài lạnh nhạt kia, ông ta lại không có cách nào thấu được thâm tâm hắn.
Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy đứa cháu trai từng bị chính mình vứt bỏ, Uông Bạch không có chút xúc cảm nào, càng không có chút cảm giác gì đối với hắn gọi là xót thương.
Uông Phong Quỳ khi đó mới chỉ 15 tuổi. Đứa trẻ 15 tuổi bình thường mập mạp trắng trẻo biết bao, nhưng người hắn lại gầy còm, da dẻ đen nhẻm, tóc cắt húi cua, lộ ra một vài vết sẹo trắng dã trên đầu, bộ dạng thất thểu nhưng ánh mắt lại rất khác.
Ánh mắt đó giống như ánh mắt của một con sói đơn độc trên sa mạc cằn cỗi, nó có thể không phải kẻ mạnh nhất, nhưng chắc chắn sẽ là kẻ sống dai dẳng nhất. Vì nó dù cho có bị sư tử vồ lấy mà cắn xé, xương và máu đều tróc ra thối rữa, nó vẫn sẽ điên cuồng mà cắn lại con sư tử đó, cho đến khi con sư tử đó và cả nó đều kiệt sức chết đi.
Riêng điểm này, hắn thực sự không giống với Uông Chính Thành, hoàn toàn không giống.
''Thế nào, có phải đã rất lâu rồi không trở về, nên quên mất thân phận của mình rồi hay không?''
Bạch lão ngồi trên ghế trúc, trên tay là tẩu thuốc được làm bằng phỉ thúy màu hổ phách. Hai người hầu bên cạnh chốc chốc lại thêm thuốc, khi lại dâng trà lên.
Cảnh tượng này gợi cho Uông chính Thành nhớ về quá khứ, ông ta luôn như vậy, lần đầu hắn gặp được người đàn ông này, ông ta nói mình là người thân của hắn, tự cho mình cái quyền quyết định tất cả, không ai có thể phản kháng, hắn chán ghét điệu bộ này, cũng căm ghét sự ích kỷ của ông ta. Nhưng hắn không có lựa chọn, giữa cái chết tức khắc và một cái chết mơ hồ sẽ đến, hắn vẫn lựa chọn cái thứ hai. Con người khi lâm vào đường cùng, làm sao có thể suy nghĩ nhiều hơn. Có lẽ như vậy, hắn mới bước vào con đường này. Nhưng nếu hỏi có hối hận không, hắn không hối hận.
Có những chuyện nếu như không xảy ra sẽ không biết được kết quả thế nào, trên đời này có chuyện gì là không thể xảy ra, hoặc sẽ xảy ra như thế nào.
Nếu biết trước được mọi chuyện. Hẳn là đã không có nếu như. Người ta chỉ muốn biết, kết cục rồi sẽ ra sao mà thôi...
''Tôi chưa từng quên...chỉ là hình như ông đã dần quên đi Uông Chính Thành thực sự.''
Con ngươi Bạch lão co rút lại, đáy lòng xẹt qua một tia bất an.
Bạch lão liếc hắn một cái, đưa tay ra hiệu cho đám người kia lui ra. Lúc này bên hồ cá chỉ còn lại hai người. Lão ta đứng dậy, đi đến trước mặt Uông Phong Quỳ. Gương mặt già nua có phần đáng sợ của ông ta bất chợt nở một nụ cười.
''Uông Chính Thành thực sự? Không phải là người đang đứng trước mặt ta sao?"
Hắn cũng không có chút biểu cảm gì, đôi mắt nhìn đối phương chẳng hề có một chút sợ hãi nào.
''Ông chắc chắn sao?''
Uông Bạch lặng lẽ đánh giá Uông Phong Quỳ.
''Vì một đứa con gái mà chống đối ta, có đáng không?''
''Đã mười mấy năm rồi, rốt cuộc điều ông muốn thực sự là gì?''
''Cậu lại đẩy trọng điểm lên ta?''
''Suốt từng ấy năm, tôi thực sự vẫn không thể nhìn thấu được con người ông, tôi tự nghĩ, nếu như năm đó Uông Chính Thành thực sự không bị thương, sau đó hắn không chết, có phải ông vẫn sẽ không nhớ đến còn có một người cháu trai là tôi hay không?''
Uông Bạch chỉ lặng nhìn hắn, một lúc, ông ta lại cười.
''Cậu trách tôi sao?''
Phong Quỳ cười lạnh một cái.
Uông Bạch nghiến răng.
''Là ta đã cho cậu mạng sống, cũng là ta đã vớt cậu lên từ đáy xã hội, cậu không có quyền oán trách ta, càng đừng nghĩ đến chống đối.''
''Ông cho tôi mạng sống?'' Phong Quỳ chỉ cảm thấy nực cười. ''Buồn cười nhất chính là người như ông lại nói ra câu đó. Uông Bạch, những năm qua tôi làm con chó bán mạng cho ông. Ông cũng đừng nghĩ cả đời này vẫn sẽ như thế. Ông không phải đèn dầu đã cạn, ông cũng biết Phong Quỳ này từng là tên lang thang đầu đường xó chợ như thế nào. Có lẽ ông cũng biết tôi là kẻ khốn kiếp như thế nào. Đừng bao giờ động đến giới hạn của tôi, nếu không, tất cả những việc mà ông giấu kín cả đời cuối cùng sẽ bị phanh phui.''
Uông Bạch tức giận hất tay một phát, tách trà trên bàn đã rơi xuống đất bể nát tan tành, một mảnh lăn đến dưới mũi chân Phong Quỳ.
Giọng ông ta khàn khàn, khóe mắt còn giật giật. ''Mày dám!!!''
Phong Quỳ chỉ nhìn ông ta một cái.''Vậy ông cũng đừng có dám với tôi!!''
''Khốn kiếp!!! Mày đừng quên mày cũng chỉ là một thế thân, một thế thân như mày không xứng làm người, cũng không xứng được sống yên ổn. Mày chính là tại họa, nếu như biết trước có kết quả như ngày hôm nay, đáng lẽ tao phải giết chết mày...'' Tay Bạch lão run lên bần bật, tròng mắt trắng dã trợn lên. ''Nếu như không phải để cho một thể xác tương khắc như mày tồn tại, thì Uông Chính Thành đã không chết. Kẻ sống dựa vào mạng người như mày mà cũng muốn tự sống cho riêng mình?''
Cả người Phong Quỳ cứng như đá, dưới ống tay áo, bàn tay hắn siết chặt run lên, mi mắt hắn lung lay, bên tai chỉ có tiếng ù ù.
''Uông chính Thành chết là do ai? Khương Minh chết là do ai? Uông Thư Vỹ bị nhận nhầm là do ai? Hay là ông tưởng rằng trên đời này, không ai còn biết đến một Lý Nam Phong?''
''Mày....mày....!''
Một lời này của Phong Quỳ. Lại khiến cho Uông Bạch càng thêm khiếp đảm.
Lý Nam Phong...đây kỳ thực là mấu chốt của cả tấm bi kịch này.
- ---------------------------
Buổi sáng cửa hàng không đông. Thời tiết hôm nay cực kỳ đẹp, thế nên có vẻ tâm trạng của Vu Ba cực kỳ tốt, sáng sớm mới đến còn tặng cho cô một chai nước ngọt.
Thư Vỹ chớp chớp mắt có phần ngạc nhiên nhìn anh ta.
Vu Ba chỉnh chỉnh chiếc mũ nồi che hết phần tóc xoăn của anh ta, nháy mắt.
''Trời xanh thì lá cũng xanh, hôm nay tôi vui, xem như là phần thưởng cho cô đấy!!!''
Thư Vỹ tủm tỉm.
''Có chuyện gì mà vui thế ạ?''
Vu Ba đặt đồ đạc lên trên bàn, nhanh tay mở chai nước ngọt của mình, uống lấy một ngụm. Đầu nghiêng nghiêng nói với cô.
''Tên họ Chung đó lại sinh thêm một đứa nữa rồi, lại là con trai haha!!!''
Thư Vỹ không hiểu, nếu sinh con trai thì làm sao Vu Ba lại vui như vậy, cũng đâu phải con trai của anh ta. Lúc này, Vu Ba lại cười sặc sụa.
''Cái tên lắm chuyện đó dám cược với tôi, hứ, muốn sinh con gái, cũng phải xem cậu ta có phúc phận đó không đã haha!!!''
Vu Ba vừa nói cười vừa đi vào trong. Thư Vỹ bật cười, người này đúng là lúc nóng lúc lạnh, đôi khi khó tính như ông già, khi lại chỉ vì một huyện cỏn con lại có thể vui cười vô tri như thế.
Không ngờ Chung Gia lại có thêm một đứa con nữa rồi, lần trước khi cô giúp đỡ vợ Chung Gia mới là gần một năm trước, mới đó mà lại có thêm một đứa con. Sinh rồi lại sinh, con cái đúng là chuyện tốt nhất trên đời.
Nói đến, Thư Vỹ bỗng hoảng hốt, nụ cười trên miệng cũng dần trở nên đông cứng lại. Đêm hôm đó xảy ra chuyện kia, cô không nghĩ tới khả năng này... Không đâu, chỉ có 1 lần thôi, làm sao có thể bách phát bách trúng được.
Hoang mang cả ngày, đến tối được nghỉ, Thư vỹ liền vội vàng chạy đến hiệu thuốc. Lúc về đến nhà còn lén lén lút lút chạy về phòng. Xem hướng dẫn sử dụng, sau đó uống vào bụng. Lúc này mới cảm thấy yên tâm một chút.
Bất chợt, điện thoại lại có người gọi tới. Nhìn thấy số điện thoại kia, Thư Vỹ thấp thỏm đứng dậy, không biết vì sao bất an mà đứng bên cửa sổ, len lén nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên là hắn, Uông Chính Thành đứng bên cạnh chiếc xe của hắn, mắt nhìn về phía cô.
Chiếc điện thoại chuông vẫn cứ reo đến sốt ruột. Thư Vỹ không có cách nào khác mà nhận cuộc gọi.
Bên kia truyền đến giọng nói của hắn.
''Tôi muốn gặp em, xuống đây một chút được không...''
Cách một chiếc điện thoại, không hiểu sao cô lại cảm thấy giọng nói của hắn hơi khác thường ngày.
"Xuống? Tôi...tôi không có ở nhà...''
Bên kia im lặng trong giây lát. Sau đó cô lại nghe thấy giọng nói kia, hắn có vẻ như đã thấu cô.
''Có phải em quên là trong phòng bật đèn, thì tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng của em không...''
Thư Vỹ giật mình, vội vàng nép người sang bên cạnh. Ban đầu là hoảng hốt, sau đó lại là xấu hổ vì bị vạch trần, còn lại là tức giận. Uông Chính Thành lúc nào cũng dễ dàng nắm được thóp của cô. Thấy cô không nói gì. Hắn đoán, chắc là cô gái đang thầm oán mình.
''Chỉ là muốn được gặp em một lúc thôi...''
Thư Vỹ cắn môi, trong lòng bứt rứt, rõ ràng là không muốn gặp người này nữa, nhưng mà lúc này, cô lại chần chừ, tay vén rèm che, từ xa chiếc vai hắn đơn độc, mái tóc thường ngày được vuốt lên lại có một vài sợi tóc rũ xuống trán, che đi tầm mắt. Không hiểu vì sao, trái tim trong lồng ngực lại trở nên xót xa thế này.
Từ xa, cô gái bước đến. Một phút đó, Uông Chính Thành cảm thấy, cả đời này, dù cho tan xương nát thịt hẳn cũng xứng đáng thôi.
''Có chuyện gì thì nói nhanh lên.'' Cô phồng má.
''Em nhét bông vào má à?''
Thư Vỹ hoài nghi nhìn hắn, nhất thời còn chưa hiểu lời của hắn là có ẩn ý gì thì bàn tay người kia đã đưa tới, sờ lên gương mặt cô.
''Vẫn còn tức giận sao?''
Thư Vỹ nhìn hắn bực mình. Không phải cô vẫn còn giận, mà mỗi lần gặp hắn thì đều không nén được cơn giận.
''Xin lỗi...tôi sai rồi...'' Uông Chính Thành xoa xoa má cô, nụ cười ngây ngốc đầy ôn nhu.
Thư Vỹ liếc hắn, mở miệng định nói, nhưng cô lại sững người, bởi lẽ cô nhìn ra, trên gò má hắn có một vết đỏ, giống như là một bàn tay in lên. Không tự chủ được mà đưa tay lên chạm vào gương mặt hắn.
''Có chuyện gì mà...''
''Không có gì...'' Hắn nắm lấy bàn tay cô, lạnh quá, hắn cầm lấy nó, đút vào túi áo mình. Sau đó ôm lấy cô vào lòng.
Thư Vỹ bên cạnh hắn, trước giờ luôn chú ý tới từng biểu hiện cử chỉ của hắn, thế nên cô không khó để nhận ra. Hắn chắc chắn có chuyện, nhưng cô không muốn hỏi, càng không muốn quan tâm đến.
Uông Chính Thành cảm thấy ngột ngạt, hắn đau đớn, kể cả khi ôm lấy cô, vẫn lo sợ sẽ mất đi cô.
''Thư Vỹ à, tôi thực sự rất nhớ em...''
Thư Vỹ không đáp lại hắn, nhưng cô cũng không phản kháng. Lời ấy quẩn quanh bên tai, trí óc chỉ cảm thấy hỗn độn.
Gió lạnh như vô tình ghé sát da thịt thêm tê tái. Hắn nói bên tai cô ''Đợi tôi nhé, chỉ một bước nữa thôi, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau rồi..''
Ở bên nhau ư, lời hứa hẹn đó quả thực rất đẹp, chỉ là những thứ đẹp đẽ, thường rất khó có được.
''Uông Chính Thành....''
Một lúc lâu trôi qua, hắn mới buông Thư Vỹ ra. Cô ngước nhìn hắn, thoáng kinh ngạc, không biết là do trời quá tối hay là cô hoa mắt, nơi khóe mắt người kia dường như có thứ gì đó lấp lánh, là nước mắt ư, hắn vì sao lại rơi lệ?
''Trời bên ngoài lạnh lắm, đừng để bản thân bị lạnh.'' Hắn cởi áo khoác, trùm lên vai cô.
Thư Vỹ còn chưa kịp từ chối, hắn lại mở cửa xe, lấy đồ bên trong, đưa cho cô.
''Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, đừng vì anh mà tức giận.''
Thư Vỹ ngơ ngác nhìn túi bánh màu hồng phấn, trong lòng như có một nhịp trống vang lên. Hắn vẫn còn nhớ cô đã từng nói, ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn. Vì thế nên đã mua cho cô?
''Vào nhà đi, lạnh.'' Hắn đưa tay vẫy vẫy.
Thư Vỹ hơi bối rối, cô bước vào trong, lại quay đầu nhìn hắn.
Uông Chính Thành cười với cô. Thư Vỹ bước chân như đeo chì, đi được vài bước, lục trong túi áo một viên kẹo, không biết suy nghĩ gì, quay người lại, chạy đến trước mặt, không nói gì mà đặt viên kẹo kia vào túi áo hắn. Khi cô lần nữa đi vào, nụ cười trên môi hắn chợt tắt, bàn tay để trong túi áo siết chặt viên kẹo kia. Hắn gọi cô.
''Thư Vỹ!!''
Cô đứng lại.
Uông Chính Thành trong lòng thực sự khổ sở. Hắn thật muốn cười, nhưng lại cười không nổi.
Từ xa, Thư Vỹ chỉ thấy dáng người kia thật cô độc, đôi mắt hắn đượm buồn, bóng thùy dương dưới ánh đèn đường cũng không thể che đi sự bi ai ấy.
''Trời lạnh, nhớ đóng kĩ cửa sổ...''
Thư Vỹ quay người, cũng không đáp lại lời của hắn. Về đến phòng, nép người bên cửa sổ, cho đến khi thấy chiếc xe đã khuất bóng mới thở ra một hơi.
Ngồi xuống giường, nhìn túi bánh mà Uông Chính Thành mua, trong lòng Thư Vỹ thực sự rối bời. Uông Chính Thành và cô rốt cuộc là mối quan hệ gì, hình như hắn không quan tâm đến điều đó. Con người của hắn cô quá rõ ràng, chỉ là đôi khi lại không đoán trước được.
Nhưng cô sắp tin rồi, tin là hắn thực sự yêu cô. Điều này lại một lần nữa làm cô rầu rĩ.
Trong túi là một chiếc bánh kem dâu xinh xắn, cô lấy tay quyệt một miếng, vị cũng rất ngon, hình như đúng là sẽ giúp tâm trạng tốt hơn. Loay hoay thế nào, lại không cẩn thận làm một miếng kem đỏ rơi xuống chiếc váy nhàn nhạt, thế mà Thư Vỹ lại bất giác bật cười.