"Cậu...cậu cả...cậu không sao chứ?"
Uông Chính Thành dường như đang thất thần, gương mặt hắn đỏ ran. Bộ dạng giống như là đang rất vội vàng, và hình như...còn đang rất nóng?
"Tôi không sao, lát nữa đến phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với bà." Hắn vội vàng để lại một câu rồi rời đi. Lý quản gia có chút ngạc nhiên, bởi bà chưa tùng thấy cậu cả có dáng vẻ hấp tấp như thế này. Với lại đêm đã khuya rồi, bà nhìn xung quanh, hướng này đâu phải là phòng của cậu ấy. Hơn nữa...bà chợt để ý, hình như là cậu ấy vừa đi ra từ phòng của Uông Thư Vỹ?
Bà lắc lắc đầu. Không thể nào, cậu ấy vốn không hề thích cô chủ, chắc chắn là không phải là từ đó đi ra.
Bà đi đến trước phòng của Uông Thư Vỹ, khi mở cửa ra, thấy cô vẫn nằm yên trên giường thì cũng không suy nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau, lúc Uông Thư Vỹ tỉnh dậy thì trời đã tạnh mưa, bên ngoài trời vô cùng trong lành. Cô đứng dậy, đi đến mở cửa sổ phòng ra, cảm giác dưới chân hơi đau, khi nhìn xuống thì thấy vết thương.
Chuyện hôm qua...cô giật mình nhớ lại, cảnh tượng man rợ đó như vẫn còn hiện lại trước mắt cô. Nhưng tại sao cô lại ở đây, chuyện đó, không phải là cô đã bị phát hiện rồi sao?
Còn có... chú chó nhỏ của cô. Phải rồi, hôm qua cô đã để nó bị lạc ở trước căn phòng đó, nghĩ đến đây, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi qua hoa viên, đến chỗ hành lang đó.
Nhưng điều kỳ lạ lại là tất cả đều vô cùng sạch sẽ. Không đúng, cô đã ngã ở chỗ này, cả người đều dính máu, trên mặt trên vấy đều còn máu mà....
Cô vội vàng sờ lên váy mình, thế nhưng cô chợt nhận ra rằng trên chiếc váy mình mặc vốn không hề có một vết máu nào. Hoặc nói cách khác thì chính là chiếc váy cô mặc lúc này không phải là chiếc váy mà hôm qua cô đã mặc. Chuyện này là thế nào, là ai đã thay cho cô?
Còn nữa, hành lang này tối hôm qua rõ ràng là đầy vết máu, tại sao bây giờ lại không hề có bất kỳ một vết tích nào. Phải rồi, còn căn phòng kia, căn phòng đáng sợ đó. Cô chạy đến trước căn phòng đó, thế nhưng mọi thứ đều như bình thường, không có gì thay đổi, chỉ là...cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này thực sự vô cùng kỳ lạ. Bên ngoài căn phòng này quá đỗi sạch sẽ, một nơi bỏ hoang đã lâu không ai đụng đến, làm sao sau một đêm lại trở nên sạch sẽ như vậy.
"Tiểu thư...."
Đột nhiên phía sau có tiếng gọi. Uông Thư Vỹ giật mình quay lưng lại.
"Lý....Lý quản gia..."
Lý quản gia đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nói.
"Nơi này không thể chạy lung tung, cô lại không nghe lời rồi..."
Uông Thư Vỹ sợ sệt cúi mặt xuống.
"Tôi...tôi xin lỗi...tôi..."
"Mau trở về phòng đi, phu nhân đã nói, cậu chủ bị dị ứng lông chó, trong biệt thự không được nuôi thú vật, nếu như cô còn không nghe lời, chính cô cũng khó mà bảo toàn."
Uông Thư Vỹ hoảng hốt ngẩng mặt lên, làm sao mà Lý quản gia lại biết cô lén nuôi thú vật, nếu như bà ấy đã phát hiện ra, vậy thì chẳng phải....
"Lý quản gia, con chó này xử lý như thế nào?"
Đột nhiên một người làm đi đến, trên tay là một chiếc hộp nhỏ, Uông Thư Vỹ cảm giác bất an, đưa mắt nhìn qua.
"A!!" Cô đột nhiên hét lên thất thanh.
Trong đó....trong đó chính là chú chó nhỏ của cô, nó đã bị chặt ra làm nhiều khúc, màu lông trắng đã bị nhuốm thành đỏ rực, toàn bộ đều đã biến thành những miếng thịt nát toét.
Lý quản gia dường như chẳng hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Bà từ tốn đưa tay lên che mũi lại. Mùi máu tanh nồng như vậy, vô cùng buồn nôn.
"Không phải bên Hạ tiểu thư có nuôi vài con Bullmastiff sao, đại thiếu gia nói rồi, đem đến đó đi, hôm nay cho chúng thay đổi khẩu vị một chút."
"Vâng..."
"Đừng mà...." Uông Thư Vỹ chợt hét lên.
Lý quản gia chau mày.
"Tiểu thư...cô không nghe lời sao?"
Uông Thư Vỹ run rẩy níu lấy cánh tay Lý quản gia, cô bật khóc.
"Đừng...đừng làm như vậy, nó chết rồi, không thể chôn sao?"
"Chôn?" Lý quản gia chợt bật cười.
"Tiểu thư, cô nên biết cô so với con chó này cũng không khác gì nhau đâu. Nếu như đã là như vậy, cô còn nghĩ rằng con chó này có thể được chôn?"
Nghe đến đây, bàn tay của cô chợt buông thõng, đôi mắt ngấn lệ của cô chỉ còn biết bất lực mà khóc. Phải, chính cô còn không thể tự bảo vệ cho chính mình, cô với con chó đó thì có khác gì nhau đâu, thế nên rồi cũng sẽ có một ngày cô sẽ giống như nó, chết đi rồi, đến cả xác cũng sẽ không có chỗ dung thân.
Phút giây đó, cô chợt nhận ra. Sinh mệnh hóa ra lại rẻ mạt đến vậy. Lần đầu tiên của cuộc đời, cô nếm trải mùi vị đau khổ khi bị mất đi thứ gì đó, phải, vô cùng đau xót và dày vò. Cái cảm giác khiến người ta chỉ muốn chết đi, tủi thân, nhục nhã, tràn đầy cô độc.
"Tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô biết Uông gia như thế nào, cậu chủ là người như thế nào, thế nên cô phải làm như thế nào, cô phải nhớ cho rõ."
Lý quản gia nhìn khuôn mặt của cô, dời xuống đôi môi có chút sưng đỏ của cô, mi mắt có chút nheo lại. Bà quay lưng bước đi. Không quên để lại một câu.
"Cậu cả không phải người có thể đến gần, nếu như cô muốn yên ổn, nên cách xa cậu ấy một chút."
Lúc đó cô vẫn còn không hiểu lời bà ấy nói như vậy là có ý gì. Chỉ là sau này khi đã hiểu ra thì tất cả đã trở nên muộn màng.
Lý quản gia đi khỏi, cô đứng đó như trời chồng mà nhìn theo, chú chó nhỏ đó có tội tình gì cơ chứ, nó chỉ là thú vật.
Vậy là đêm qua cô đã bị phát hiện, Uông Chính Thành không giết người diệt khẩu, nhưng hắn lại dùng cách này để cảnh cáo cô. Nếu như cô dám nói một lời nào về sự việc tối qua, thì chắc chắn cô cũng sẽ giống như con chó nhỏ này vậy.
Uông Chính Thành à Uông Chính Thành... thì ra anh là người tàn độc như vậy.
Đúng thế, hắn vốn là kẻ tàn độc, nhưng những gì mà cô biết thì chưa là gì.
Trên căn phòng tối đen, Uông Chính Thành qua lớp kính cửa sổ có thể thấy được rõ ràng bộ dạng của Uông Thư Vỹ lúc này. Hắn khẽ nhấp ngụm rượu vang trên tay.
Đúng thế, tất cả đều là hắn cho người làm, nếu như không phải có camera thì hắn đã không biết được rằng cô em gái nhỏ của mình còn có sở thích này, nuôi thú ư? Thật nực cười, chính bản thân cô còn chưa thể bảo toàn, lại còn muốn đi nuôi chó.
"Đúng là ngốc nghếch." Hắn nói ra câu nói đó, khóe môi dường như có chút nâng lên. Trong hương rượu nồng nàn, hắn từng chút đều có thể cảm nhận được rõ rệt gương mặt nhỏ bé e thẹn của cô. Có thể cảm nhận được từng chút ngọt ngào say mê từ đôi môi của cô.
Hắn nhớ rất rõ bản thân hắn đã làm ra hành động gì. Nhưng như vậy thì đã sao. Cô và hắn vốn không phải anh em ruột, hắn muốn chính là dùng cách thức tàn độc nhất để vũ nhục cô, khiến cho cô mỗi ngày đều đau khổ, đều sống không bằng chết.
Ngày thứ ba trôi qua, Uông Thư Vỹ vẫn nằm mất hồn trong phòng, cô đã khóc rất nhiều, trong căn biệt thự đầy lạnh lẽo này, cũng chỉ có chú chó nhỏ đó làm bạn với cô, nó không còn nữa, cô cảm thấy như cả bầu trời đều sụp đổ.
Bỗng nhiên một ngày, khi thơ thẩn ngồi bên cửa sổ, cô nghe được những người làm vườn phía dưới xì xào, họ nói rằng Uông Chính Thành sắp phải rời khỏi nơi này, hắn đi công tác, có lẽ sẽ rất lâu mới trở về. Uông Thư Vỹ không hiểu sao có chút đau lòng. Hắn và cô chưa từng nói với nhau dù chỉ một lời. Mặc dù cô sợ hãi hắn. Thế nhưng trong thâm tâm, cô vẫn xem hắn như là anh cả.
Thời gian một tuần nữa trôi qua, ngày mai chính là ngày mà Uông Chính Thành phải đi rồi. Uông phu nhân và Uông lão gia có vẻ không vui. Lần này đi, không chắc hắn sẽ trở lại Uông gia lần nữa. Nếu như hắn không trở lại, vậy thì Uông gia sẽ trở nên như thế nào đây, trong lòng mọi người đều rõ.
Đêm đó, cô lại đi đến trước phòng của Uông Chính Thành, cô đã không đến đó trong vòng sáu tháng nay, bởi vì cô biết hắn có mặt ở đó, cô không dám xuất hiện. Thế nhưng ngày mai là hắn đi rồi, cô muốn nhìn thấy hắn một lần nữa. Tuy không thể đối mặt, nhưng cô vẫn muốn đứng sau cánh cửa, cảm nhận sự tồn tại của người đàn ông bên trong căn phòng lạnh lẽo kia.
Bóng tối bao trùm lấy, hành lang ánh đèn mờ ảo, cô ở trước cửa phòng hắn, bàn tay nhỏ bé chạm lên cánh cửa, cô muốn nói với hắn rất nhiều điều, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra hai chữ. "Anh cả..." Đầy thiết tha.
Nếu thời gian có thể ngừng lại, vậy thì cô chính là muốn ngay tại phút giây này dừng lại, để cô có thể cảm nhận lâu hơn. Nhưng cô biết Uông Chính Thành đã hoàn toàn không phải người anh dịu dàng như trước kia của cô nữa. Thứ mà cô luôn tâm niệm và hồi tưởng, vốn chỉ là con người Uông Chính Thành của mười một năm trước mà thôi.
Thế nên phút giây cuối cùng, cô đã buông tay xuống, rời khỏi căn phòng đó, cô quay lưng đi.
Mà ở bên trong căn phòng, Uông Chính Thành lại đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay hắn là một bức ảnh. Cô gái trong bức ảnh rất xinh đẹp, cô bé có đôi mắt to tròn màu hổ phách, gương mặt thanh tú đầy đáng yêu, trên người chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản nhưng lại trông vô cùng thanh thuần. Cô hơi nghiêng người, bàn tay nhỏ bé vươn lên bắt chuồn chuồn nhỏ. Không khó để nhận ra đây chính là một bức ảnh chụp trộm, người trong bức ảnh không hề hay biết gì.
Phải, bức ảnh này chính là bức ảnh mà Khanh Trần đã lén chụp. Lần đó sau khi cứu được Uông Thư Vỹ, cậu ta đã luôn muốn biết cô bé là ai. Sau đó Uông Chính Thành đành nói cho cậu ta biết Uông Thư Vỹ chính là em gái của hắn. Khanh Trần có vẻ rất bất ngờ, hắn biết Uông Chính Thành có một người em gái, chỉ là suốt hơn mười một năm quen biết hắn chưa từng nghe Uông Chính Thành nhắc đến người em gái này, thế nên chuyện này hắn cũng đã quên mất. Thật không ngờ kẻ lạng lùng như Uông Chính Thành còn có một đứa em gái đáng yêu như vậy.
Sau đó, trong một lần trở lại Uông gia, hắn đã gặp lại cô, vì chuyện lần trước, hắn không muốn cô sợ hãi, chỉ đành từ xa mà nhìn ngắm cô, trong lúc nhìn ngắm, không nhịn nổi mà chụp thêm vài tấm hình. Chỉ là không may bị Uông Chính Thành phát hiện ra. Hắn không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc với Uông Thư Vỹ. Ngay cả Khanh Trần cũng không thể, dù chỉ là một bức ảnh, hắn cũng không thể để lọt vào tay người khác. Thế nên bức ảnh trên tay hắn lúc này chính là từ đó mà ra.
Hắn thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nhưng trong tâm thức của mình hắn vẫn cho là. Uông Thư Vỹ dù là người hay là ma, cô đều thuộc sở hữu của hắn. Cô là do hắn cứu ra, tên cô là do hắn đặt, cô là do hắn nuôi lớn, thế nên mọi thứ của cô, kể cả mạng sống của cô tất thảy đều là của hắn. Đến khi nào hắn chưa dày vò cô chán, vậy thì ai cũng đừng hòng mang cô đi.