"Ừm, tôi biết rồi...''
Nhìn theo bóng lưng hớt hải của Ưng Liêm, Nam Trân Tâm suýt nữa thì bật cười. Đúng là Thư Vỹ ăn không vào còn bị nôn, nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua rồi. Cô thật muốn biết, nếu như Uông Chính Thành nghe được tin này, sẽ làm thế nào đây.
Sau khi mua đồ xong cô mới chợt nhớ đến là mình còn chưa gọi điện báo tin cho Nam Trấn Ảnh, cô không biết là anh ấy liệu đã liên lạc với Bắc Gia hay chưa, nhưng ít ra cô cũng cần phải báo tin cho bọn họ, nếu không với tính cách của Nhạc Ca, sợ rằng chị ấy sẽ lo lắng đến sốt vó mất.
Trời mùa thu chớm đông ở thành phố Paris, pháp.
Nam Trân Tâm đứng bên trong bốt điện thoại nằm sát một toà nhà cổ điển trên đường phố Serísf. Cô vừa vào trong thì bên ngoài trời đột nhiên đổ một cơn mưa nặng hạt, gió thổi vù vù cuốn theo lá bay tán loạn.
Vốn là cô muốn gọi điện cho Nam Trấn Ảnh sớm rồi, chỉ là khi ấy hắn đang trên chuyến bay trở về nước nên không thể quay lại. Nhưng thật xui xẻo là chiếc điện thoại của cô không biết đã làm rơi ở đâu. Có lẽ là căn nhà gỗ dừng chân đêm đó. Nhưng nơi ấy lại khá xa, lúc này cô cũng không tiện trở về đó, thế nên mới phải dùng đến bốt điện thoại công cộng này.
Nam Trân Tâm cố lật cuốn sổ nhỏ của mình ra, cô là kiểu người có trí nhớ rất tệ, nhất là về chữ số, ngay cả số điện thoại của mình cô cũng không nhớ nổi nên vẫn phải dùng đến quyển sổ này.
Nhưng mà... Nam Trân Tâm gãi đầu, cô lại quên đi một chuyện, cô không ghi số của Nam Trấn Ảnh vào sổ này.
''Đúng là não tàn mà.'' Nam Trân Tâm tự gõ đầu mình một cái. Như vậy thì làm sao mà gọi cho Nam Trấn Ảnh được đây. Cô hơi dày vò lật lật trang giấy, và rồi đột nhiên nhìn thấy một cái tên.
''Lăng Thiếu Hà....?'' Phải rồi, cô có thể gọi cho hắn, nhờ hắn báo tin cho Nam Trấn Ảnh. Chỉ là....chuyện giữa cô và hắn có chút khó xử, cô cũng không muốn gọi đi. Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chần chừ do dự nửa ngày, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cho hắn.
Chiếc điện thoại ngay bên tai vang lên giọng của Lăng Thiếu Hà.
''Alo....''
''Là em...''
Lăng Thiếu Hà nhíu mày, một khắc sau đó hắn mới chợt nhận ra Nam Trân Tâm. Rõ ràng hắn đang rất lo lắng cho cô.
"Trân Tâm, em đang ở đâu, tại sao anh lại gọi cho em không được?? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không hả???"
"Anh đừng lo, em đang ở một nơi rất tốt...."
"Trân Tâm, em rời đi là vì không muốn kết hôn cùng anh...có đúng không?"
Nam Trân Tâm cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình. Bốt điện thoại cũ, một bên của kính bị vỡ khiến cho những giọt mưa lả tả bên ngoài rơi xuống, bắn lên chiếc giầy cao gót của cô. Cô im lặng.
Lăng Thiếu Hà biết cô nghĩ gì, hắn buồn bã, dường như vô cùng thất vọng. Giọng có chút run rẩy."Trân Tâm...anh biết...em vẫn chưa thể quên được những chuyện của quá khứ, nhưng anh hy vọng, em sẽ có thể trở lại như trước kia. Trở về bên anh đi."
Nam Trân Tâm siết chặt chiếc điện thoại trên tay...nhớ đến Lăng Thiếu Hà, trái tim cô trở nên bứt rứt. Cô đã cố yêu hắn. Nhưng tình yêu nào có thể cưỡng cầu. Cô có lỗi với hắn, cô không thể...."Thiếu Hà, em..."
''Em...anh....aizzz. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em gọi cho anh là vì có việc muốn nhờ anh giúp.''
Lăng Thiếu Hà nhíu mày. ''Anh sao?''
''Anh có thể gọi điện cho anh em, nói là chuyện bên này đã ổn rồi, bảo anh ấy đừng lo lắng, điện thoại của em bị thất lạc, có chuyện gì em sẽ báo lại sau.''
''Em gặp phải chuyện gì sao?'' Lăng Thiếu Hà lo lắng.
Nam Trân Tâm vội vàng giải thích. ''Không, không phải em...là người khác.''
Nghe vậy hắn mới như thở phào một hơi. ''Vậy thì tốt. Dù có chuyện gì thì cũng phải nghĩ tới an nguy của bản thân đầu tiên. Anh đợi em trở về, anh đã nói chuyện với cha mẹ rồi, dù cho họ có ngăn cản, anh vẫn sẽ kết hôn với em...''
Bàn tay cầm điện thoại của cô hơi siết chặt.
''Thiếu Hà...em biết điều này nói ra rất tàn nhẫn, rất không công bằng với anh. Nhưng thực sự không yêu anh, em không có cách nào để ở bên anh được....''
Hắn im lặng, vờ như không nghe thấy.
''Chuyện em nhờ, anh sẽ nói cho Nam Trấn Ảnh, em yên tâm. Còn chuyện của chúng ta, đợi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói sau.''
Lăng Thiếu Hà nhanh chóng ngắt lời cô rồi cúp máy.
Thư Vỹ đặt lại điện thoại vào chỗ cũ, cô hơi ngẩn ngơ một lúc, thở dài nhìn ra con đường đẹp đẽ đầy thơ mộng của Paris. Trong lòng nặng trĩu như những hạt mưa trên tay....
Lạch cạch lạch cạch, có một âm thanh lạ khiến Nam Trân Tâm chú ý. Cô đưa mắt nhìn ra phía xa. Bỗng thấy có một người đàn ông tay cầm ô đi qua đường...tay kia là một chiếc gậy dò đường...
Mưa rơi nặng hạt, cô không thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông đó. Người đàn ông đó hoàn toàn không nhìn thấy đường, đi qua một cách rất khó khăn. Không hiểu sao nhìn hình ảnh đó cô lại vô cùng thương cảm.
Khi đó cũng không hiểu vì sao, mưa lớn như thế, cô lại bất chấp mà chạy ra ngoài. Chỉ là vừa chạy được vài bước, phía trước đột nhiên có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy qua đụng phải người đàn ông đó. Người đàn ông bị trượt chân, bất ngờ ngã xuống dưới đất.
Cô vội vàng chạy tới, đỡ người đàn ông đó dậy. Cả người cô dường như đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, một vài giọt mưa rơi vào khóe mắt hơi cay, cô nheo mắt, sau khi đỡ người đó dậy liền lúi húi mà chạy theo chiếc ô bị gió thổi xa lăn trên mặt đất.
''May quá...'' Nam Trân Tâm cầm được chiếc ô liền cười.
Cô chạy tới, đặt vào tay người đó.
"Cảm ơn...."Người đó cúi đầu nói cám ơn cô. Chỉ là khi gương mặt ấy ngẩng lên. Nam Trân Tâm sững sờ, cô hệt như một bức tượng phỗng. Ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Bởi vì cô nhận ra, người đứng trước mặt mình lúc này là Nhạc Hiểu.
Tại sao..tại sao lại là Nhạc Hiểu...
Nước mưa lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể cô. Nước mắt không tự chủ từ lúc nào đã rơi xuống hoà cùng những giọt nước mưa siết lấy trái tim đớn đau của cô. Hắn vẫn thế, vẫn là gương mặt góc cạnh đó, sống mũi cao đó...Nhưng còn đôi mắt này.... Cô run rẩy đưa tay lên tầm mắt của hắn. Đôi mắt ấy vô hồn. Cô đưa tay bịt miệng khóc. Nhạc Hiểu....đôi mắt hắn không nhìn được nữa....
"Cậu chủ... Cẩn thận!!!" Bạch Quý từ đâu cầm ô chạy đến bên hắn, lo lắng đỡ lấy hắn."Cậu chủ, anh có sao không???"
Nhạc Hiểu lắc đầu."Không sao, cũng may có người này đã giúp đỡ..."
Hắn không nhìn thấy, chỉ dựa vào cảm giác mà chỉ tay về phía cô. Thế nhưng khi Bạch Quý nhận ra cô thì ánh mắt chợt kinh hoàng, thậm chí là ghét bỏ.
Cô ta vội vàng kéo lấy Nhạc Hiểu đi về phía chiếc xe đang đậu phía trước. Lảng tránh đi Nam Trân Tâm. "Cậu chủ...chúng ta mau đi thôi."
Nam Trân Tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt. Cô cố lấy lại lý trí. Nhanh chóng chạy theo chiếc xe.
''Không, đợi đã....''
Tiếng mưa lớn át đi tiếng gọi của cô.
Mưa lạnh khiến chiếc môi đơn bạc của Nhạc Hiểu càng thêm tái đi, ánh mắt hắn khẽ cử động, hắn giống như là cảm thấy có điều gì đó quen thuộc. Nhưng hắn lại nhanh chóng bác bỏ đi suy nghĩ hoang đường của mình.
Bạch Quý hoảng hốt nhìn thấy Nam Trân Tâm phía sau. Cô ta bất an nói người lái xe đưa Nhạc Hiểu về trước, còn bản thân thì xuống xe.
Nam Trân Tâm chạy đến, nhưng chiếc xe đã chạy đi, Bạch Quý ngay trước mặt cô, cô có muôn vàn thắc mắc, nhưng cuối cùng, chỉ có thể đau khổ mà thốt lên."Tại sao Nhạc Hiểu lại bị như vậy?"
Bạch Quý nhìn gương mặt của cô, gương mặt khiến cô ta cả đời này căm ghét."Tại sao ư? Cô có tư cách để hỏi điều đó hay sao?"
"Tôi....tôi chỉ muốn biết lý do." Giọng cô run rẩy...cô chỉ muốn biết tại sao hắn lại rời đi mà không có một lý do, và tại sao, hắn lại đến đây, kể cả Nhạc Ca cũng không biết được. Và đôi mắt hắn...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Bạch Quý cười mỉa mai. "Lý do ư? Cô còn không biết sao, nếu như không phải do cô, liệu Nhạc Hiểu có đi tới bước đường này hay không. Đời này Nhạc Hiểu gặp phải cô đúng thật là xui xẻo một đời. Không phải cô yêu Lăng Thiếu Hà sao? Hắn ta si tình với cô như thế, điều cô cần làm chính là đáp lại tình yêu của hắn chứ không phải đến để bám lấy một người mà bản thân đã ruồng bỏ!"
Bạch Quý tức giận trong lòng, người phụ nữ này rõ ràng không yêu Nhạc Hiểu, vì cớ gì mà Nhạc Hiểu lại hết lòng hết dạ vì cô ta?
"Kể từ khi Nhạc Hiểu quyết định dùng đôi mắt của mình cho Lăng Thiếu Hà, hắn với cô đã định là kết thúc rồi. Người thông minh như cô cũng nên hiểu ra đi...''
Nói rồi cô ta quay người bước đi.
"Đôi mắt...?" "Không!!!" Nam Trân Tâm sợ hãi kéo lấy Bạch Quý. "Cô đang nói gì vậy?? Đôi mắt?? Đôi mắt của Nhạc Hiểu...."
Bạch Quý ghét bỏ hất tay cô ra, hất mạnh đến nỗi cô bị ngã xuống dưới đất. Cô ta cười chế giễu, nhưng nụ cười ấy lại trở nên đau đớn."Cô còn không biết hay sao. Cô nghĩ giác mạc của tên Lăng Thiếu Hà đó là của người chết hiến tặng hay sao?? Không đâu, đó là mắt của Nhạc Hiểu. Ngài ấy đã đem đôi mắt của mình tặng cho các người. Thế nào, như vậy đã đủ chưa. Ngay cả đôi mắt quý giá ấy ngài cũng sẵn sàng đưa cho các người. Ngài ấy đã từ bỏ rồi. Tại sao các người vẫn còn tìm đến đây, vẫn còn làm phiền ngài ấy chứ!!!"Bạch Quý khinh miệt chẳng thèm liếc cô thêm một cái quay người bước đi, bỏ lại cô như một kẻ thua cuộc thảm hại ở đó.
Nam Trân Tâm sững như trời trồng, cô bàng hoàng đến mức cơ thể mất hết sức lực, hai bàn tay chống xuống dưới đất, lạnh lẽo đến tận tim can. Những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống. "Không!!! Không thể nào....tại sao...tại sao lại như vậy..."
Cô lắc đầu khóc nấc, trái tim quặn thắt lại như muốn nổ tung. Nhạc Hiểu, hoá ra lời nói hôm đó của hắn cô nghe được trong cơn mơ màng."Tôi sẽ trả lại cho em tất cả, em sẽ lại như trước kia, có một cuộc sống bình yên. Còn tôi sẽ quên em đi...."
Hoá ra lời nói đó là thật, hoá ra hắn đã trả lại cho cô tất cả những gì mà trước kia cô cần. Thế nhưng cô đã không thể trở lại những ngày tháng như trước kia nữa rồi. Không thể nữa rồi.
Trời Paris mưa đến day dứt, đem lòng người xé tan thành ngàn mảnh. Bàn chân lạnh toát ngấm nước, giọt nước mắt trên mi cũng đã không còn chút nhiệt nào.
- ------------------------
Uông Thư Vỹ nhìn ra bên ngoài trời mưa lớn, cô rời khỏi giường đi đến bên cửa sổ, rèm cửa nhẹ nhàng bay bay, một vài giột mưa nhỏ rơi vào lòng bàn tay cô. Lại mưa rồi, cô rất thích mưa, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy mưa rất vô tình, lòng người buồn, mưa lại khiến nó thêm nặng nề hơn.
Trong vô thức, bàn tay cô đặt lên bụng mình, đứa bé không có duyên với thế gian này đã ra đi, lòng cô cũng nguội lạnh. Khi đó người kia đã khóc, có phải hắn thực sự mong đứa bé này hay không, cô nghĩ là có, vì dù cho thế nào cô cũng chưa từng thấy hắn khóc thương tâm như thế, nhưng có ích gì đâu, cuối cùng đứa bé cũng chết rồi.
Cô vẫn còn nhớ những gì bác sĩ nói với mình. Rằng đứa bé đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa, nó cần được lấy ra ngoài. Nhưng cô không muốn, cô vẫn cảm thấy đứa bé còn sống, nó ở trong bụng cô lâu như thế, chắc là cũng quyến luyến cô lắm.
Thường thì thai nhi 11 tuần tuổi mới biểu hiện rõ giới tính, nhưng đứa bé này khi được lấy ra thì đã thành hình rồi, 9 tuần tuổi, là con trai...
Bên ngoài có tiếng bước chân, Thư Vỹ vội vàng lau đi giọt nước mắt trên gò má, bàn tay buông rèm cửa xuống.
Từ cửa bước vào, Nam Trân Tâm cả người ướt nhẹp, chân cô không đi dép, đôi mắt sưng đỏ vô hồn. Thư Vỹ cảm thấy không đúng lắm, tâm trạng của Nam Trân Tâm hình như không ổn.
Cô tiến lên.
''Nam Trân Tâm...?''
Nam Trân Tâm ngẩng đầu lên, một lọn tóc còn ướt dính lên bên má cô, hàng mi vẫn thẫm đẫm, cô chạy vào lòng Thư Vỹ òa khóc nức nở.
Thư Vỹ kinh ngạc nhìn cô gái thương tâm, bàn tay đưa lên vỗ vỗ lấy vai Nam Trân Tâm. Từng tiếng nức nở trong lồng ngực như chôn giấu tất cả đau đớn cùng tủi hủ. Cô đột nhiên bối rối.
''Trân Tâm....rốt cuộc có chuyện gì?''
''Bình tĩnh...sao vậy...?''
Nam Trân Tâm vẫn cứ khóc. Thư Vỹ cũng không hỏi nữa, chỉ đành vỗ về cô.
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, tiếng mưa rơi trên mặt kính, hay rơi trên những tán lá giống như những giọt nước mắt của Nam Trân Tâm lúc này. Trong phút chốc, mọi đau khổ ập đến, chính bản thân cô cũng không ngờ tới ngày này, không ngờ tới những gì mà Nhạc Hiểu đã làm. Làm sao cô có thể không tin được đây, hắn thực sự yêu cô. Yêu đến mức phát điên, đến mức phát ngốc. Đôi mắt chứ không phải là một món đồ hay một khoản tiền, hắn làm sao có thể tàn ác với chính mình như thế... Là tại cô, tất cả là tại cô....