Sinh Thần cảm nhận được cả người Uông Chính Thành đang run rẩy. Cậu hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, ngây thơ hỏi.
"Sao cha lại lạnh như vậy?"
Uông Chính Thành thực sự rất lạnh, khoảnh khắc đó, giống như là tim đã ngừng đập. Đứa trẻ này, vốn chẳng phải là máu mủ ruột rà gì của hắn, nhưng hắn lại coi cậu là tất cả, Sinh Thần, chính là con trai của Uông Chính Thành này, từ thời khắc đứa trẻ này ra đời, hắn đã thề nguyền như thế. Bởi vậy, trái tim của người cha này, làm sao có thể bình yên nổi đây.
"Cha không lạnh..."
Lúc này hai người kia của nhà họ Hạ cũng đã chạy đến.
"Sinh Thần!!! Sao cháu lại ngang bướng như thế!! Sao lại chạy lung tung để mọi người phải tìm kiếm hả!!!"
"Sinh Thần, cháu có biết ông bà đã lo lắng như thế nào không, mau theo ông bà về nhà!!!"
Sinh Thần dựa lên vai Uông Chính Thành, tay ôm lấy cổ hắn thật chặt.
"Cha, con không theo bọn họ, con muốn về nhà."
"Được, chúng ta về nhà...."
Chỉ một câu nói như thế, hắn không thèm quan tâm hai người kia, thẳng thừng đưa Sinh Thần rời đi.
"Này, Uông Chính thành, cậu như vậy là có ý gì? Mau trả Sinh Thần đây!!!"
"Uông Chính Thành!!!!"
Lão Hạ kéo lấy Uông Chính Thành lại, liền bị hắn hất tay một cái.
"Cậu...cậu muốn làm phản rồi có đúng không, cậu bắt con gái chúng tôi, giờ đến cháu ngoại cũng muốn cướp luôn sao???"
"Cháu các người, nhưng cũng là con trai tôi, phải hỏi xem nó có muốn sống cùng các người không đã."
"Con?? Hừ, thật nực cười, nó không phải con của cậu!!!"
Uông Chính thành đưa tay bịt lấy tai của Sinh Thần, không cho cậu bé nghe thấy những lời này, không quan tâm thêm lời của ông ta, đưa Sinh Thần đi khỏi.
____________________________________________
Trở về biệt thự, sau khi ru Sinh Thần ngủ say, Hắn vẫn không rời đi, ngồi ở đó lâu, thật lâu, cho đến khi gió lạnh chưa dứt, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Đi đến bên của sổ, căn biệt thự bên kia đã tắt đèn, cô gái của hắn chỉ mong đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn thở dài, kéo chăn lên cho Sinh Thần, sau đó đi khỏi, hành lang vắng vẻ, ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo mù mịt. Hắn đứng trước căn phòng của Hạ Thụy Lan, vẫn không đủ can đảm để bước vào. Tần ngần hồi lâu, lại dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, châm một điếu thuốc, khói phả vào trong không khí, rồi tan ra như hư không. Đã lâu rồi hắn không hút thuốc, nhưng giờ phút này, hắn thực không biết phải làm sao để khuây khỏa tâm trạng. Thứ tâm trạng buồn bã đầy chán ghét, cảm giác khó chịu đến tột cùng này, không thể vượt qua.
Ngoảnh đầu nhìn vào căn phòng qua tấm kính.
Hạ thụy Lan đã gầy thêm, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trên người là những kim truyền chằng chịt, nhưng một người vốn không có khát khao sống thì có níu kéo thế nào, vẫn chỉ là công cốc.
Hắn nợ Hạ Thụy Lan rất nhiều, hắn cũng yêu Thư Vỹ rất nhiều, đứng giữa sự lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời, hắn thà rằng bản thân hắn có thể bù đắp tất cả. Thư Vỹ của hắn, cô chỉ là một cô gái nhỏ, bất hạnh gặp phải một tên khốn như hắn.
Hắn muốn giành cho cô tất cả những yêu thương ngọt ngào trên đời, nhưng thật đáng tiếc, những gì mà hắn đem lại cho cô từ trước đến giờ chưa từng có gì tốt đẹp. Hiện tại cũng thế, hắn tự hỏi rằng cô giờ này thế nào, mưa lớn như vậy, cô có ngủ ngon không, gió buốt như vậy, cô có lạnh không. Hắn chơi vơi giữa hai nơi, trái tim hướng về một người, nhưng chỉ có thể đè nén, cam chịu.
Điếu thuốc trên tay đã tàn, nhưng người vẫn cứ bất động như thế, lạnh lẽo siết lấy tâm can, lại chỉ có thể chấp nhận. Một sự chấp nhận đầy bất kham.
________________________________________
Buổi chiều tối tan tầm, Uông Thư Vỹ rời khỏi trung tâm nghệ thuật khá muộn, cổng chỉ còn lác đác vài người. Bên ngoài băt đầu se lạnh, lại mưa phùn, cô kéo lấy vạt áo mỏng manh lên che đi đôi má ửng lên vì lạnh. Bất chợt nhìn về phía xa, thấy được bóng dáng một người quen thuộc.
Sau hơn một tháng đi công tác. Uông Chính Thành đã trở về, không báo trước mà đến đón cô. Thư Vỹ ngạc nhiên tột độ, vui sướng mặc kệ trời đang mưa mà chạy đến ôm lấy hắn.
Uông chính Thành đứng đó chờ đợi, khuôn mặt như được khắc gọt nở một nụ cười cưng chiều, ôm cô gái nhỏ trong tay, không quên cầm ô che cho cô.
"Sao anh lại đến đây? Anh về lúc nào?"
"Vừa xuống máy bay, nhớ em nên đến."
Thư Vỹ nghe được lời này của hắn, có chút đắc chí.
Hắn đưa cô vào trong xe, nhìn thấy những giọt nước mưa thấm ướt trên vai hắn, cả mái tóc có chút ướt át, cô xót xa.
"Dạo này em vẫn đi xe buýt về nhà, anh không cần phải đích thân đến đón em như thế này."
Hắn không phản bác lại lời của cô, chỉ đưa khăn đến lau đi nước mưa cho cô. Thư Vỹ đành im lặng, để mặc cho hắn. Lau xong, Uông Chính Thành lấy ra một hộp giấy màu hồng.
"Tôi có mua thứ này cho em."
Thư Vỹ hơi tò mò ngó nhìn, hắn mở ra. Đôi mắt cô gái nhỏ như rực sáng.
"Bánh macaron?"
Cô lấy một chiếc bánh đưa vào miệng, thật là ngon quá đi mất.
Hắn bật cười bất lực với cô.
"Từ từ thôi..."
Cô hai má nhét đầy bánh, cười khúc khích.
Hắn cưng chiều đưa tay vén mái tóc ra sau gáy cho cô. Trìu mến nhìn cô gái nhỏ.
"Thư Vỹ, có phải em rất thích những thứ ngọt ngào này?"
Cô liếm nốt miếng kem dính trên môi.
"Anh không thấy chúng rất ngon sao? Những khi nào buồn, có thể ăn một thứ gì đó ngọt ngào. Tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều."
Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ngắm cô, chỉ là lời nói vừa rồi, lại đâm sâu vào trong lòng hắn. Hắn không muốn cô buồn, nhưng lại chẳng có cách nào khiến cho cô luôn hạnh phúc. Thậm chí là những phút giây như thế này, chỉ sợ rằng tương lai sẽ chẳng còn nữa.
Về đến biệt thự, hắn ôm lấy bờ vai cô, tay kia cầm chiếc ô, che hết về bên cô, không để ý tới chính mình cũng đang bị ướt.
"Chính Thành...trong xe có hai chiếc ô mà..."
"Em nghĩ anh sẽ để hai chúng ta dùng mỗi người một chiếc sao."
Cô chỉ cười hắn.
Vu Ân chạy ra, đón lấy chiếc ô từ tay Uông Chính Thành.
"Nước nóng đã chuẩn bị rồi cậu chủ."
Hắn gật đầu một cái, quay sang nói với cô.
"Em đi tắm trước đi."
Cô gật đầu.
Sau khi Thư Vỹ đi lên, hắn cởi áo khoác, sắn tay áo đi vào bếp.
Vu Ân dường như cũng đã được căn dặn trước, cầm lấy áo mà đi khỏi.
Uông Chính Thành nhìn những thứ được chuẩn bị, bắt đầu nấu án, thành thạo xắt rau, cắt thịt, những miếng thịt được cắt đều nhau cho vào đĩa, rau củ cũng được xử lý vô cùng chuyên nghiệp. Một mùi hương thơm ngào ngạt bắt đầu phả ra tứ phía, trong góc bếp nhỏ, một người đàn ông cao lớn, mặc ghi lê và sơ mi đang nấu ăn, thực sự có bao nhiêu mê hoặc cơ chứ.
Sau khi nấu xong, hắn xếp ra bàn, bốn năm món được chuẩn bị nhanh chóng, nhìn vô cùng ngon mắt.
"Em nhìn vậy đã no chưa, nếu chưa thì mau xuống đây ăn đi."
Nghe được lời này, Uông Thư Vỹ chột dạ mím môi lại, thì ra hắn đã biết cô núp ở đây rồi sao. Cô vừa tắm xong đi xuống, liền ngửi thấy mùi thơm rồi. Cũng không phải cô cố tình nhìn lén hắn. Là do hắn, ai bảo bày ra bộ dạng đảm đang mê người đó, không phải là đang quyến rũ cô sao.
"Em không biết là anh biết nấu ăn đấy?" Tuy đã nhìn thấy tận mắt, nhưng cô vẫn không thể nào tin được, người đàn ông này, lại có thể sắn tay áo, thái thịt nấu cơm.
Hắn nhìn cô nghiêm túc.
"Sao, điều mà em không biết về tôi còn nhiều lắm."
Cô chống cằm, cười khúc khích nhìn hắn.
"Vậy sao? Vậy anh có muốn cho em biết không?"
Hắn nhéo mũi cô, trách móc nói.
"Mau ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc đó của Uông Chính Thành, cô thực sự không thích một chút nào. Nhưng mà nhìn gương mặt hoàn mỹ đó, thôi thì chấp nhận tha thứ cho hắn một lần vậy.
"Thịt xào chua ngọt, măng tây,..., mực xào hành tây...Canh cá tuyết?" Uông Thư vỹ ngạc nhiên, "Đây là món chị Tịnh Lam từng nấu, ăn rất ngon."
"Là món đặc trưng của bắc âu, rất phổ biến, không phải chỉ mình cô ấy biết nấu đâu."
Cô phì cười.
"Vậy xem ra anh rất tự tin vào tài nấu ăn của mình nhỉ?"
Hắn nhìn cô, chỉ trao cho một ánh mắt nghiêm nghị. Thư Vỹ ríu người, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Hắn múc cho cô một bát canh nhỏ. Cô nếm thử, cũng rất ngon, so với tay nghề của Tịnh Lam không khác biệt mấy.
"Sao anh không ăn?" Uông Chính Thành chỉ ngồi nhìn cô ăn, lâu lâu để ý trong bát vơi đi, lại gắp thêm thức ăn vào cho cô.
"Tôi không đói."
"Anh không đói, ngồi nhìn em chằm chằm vậy không sợ em nuốt không trôi sao?"
Hắn đưa khăn giấy đến lau miệng cho cô. Thản nhiên nói không sợ.
Uông Thư Vỹ á khẩu, chỉ đành trách hắn một câu.
"Anh giỏi lắm, trời đất không sợ."
Hắn không nói gì, lại gắp cho cô thêm một miếng thức ăn. Uông Thư Vỹ cũng không để ý nhiều, theo ý hắn mà ăn hết bữa cơm.
Đêm về, hắn ôm cô ngủ, bên ngoài mưa lâm râm rì rào, cô trong vòng tay hắn ấm áp biết bao, cánh tay hắn lực lưỡng, ôm trọn cả thân thể nhỏ bé của cô. Hơi thở cả hai đều đặn, lại bị tiếng mưa che lấp, cô không biết hắn đã ngủ hay chưa. Ngập ngừng chốc lát, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu.
"Chính Thành...em đột nhiên cảm thấy anh hôm nay rất lạ. Có chuyện gì không thể nói với em sao?"
Căn phòng lặng im, cho đến khi Uông Thư Vỹ nghĩ rằng hắn thực sự đã ngủ, bỗng bên tai vang lên một giọng nói thật trầm.
"Nhóc con, ngủ đi...."
Cô xoay người lại đối diện hắn, không vui mà nói.
"Anh thật sự rất lạ."
Hắn chau mày.
"Tôi lạ chỗ nào?"
Hai bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm đến khuôn mặt của người đàn ông.
"Anh làm gì có lỗi với em sao?"
Ánh mắt Uông chính Thành ngưng lại. Vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Uông Thư Vy chột dạ, lẽ nào...là thật? Cô bối rối, cô biết hắn là người lòng dạ thâm sâu, nhưng lại không phòng bị hắn, lại còn ngu ngốc mà đâm đầu, nhưng mà...Cho dù là vậy.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ sợ hãi mà ôm chặt lấy người đàn ông.
"Cho dù là vậy....Cho dù anh có có làm gì có lỗi với em, thì cũng đừng cho em biết...không biết sẽ không đau lòng, em cho phép anh lừa dối em, nhưng xin anh, đừng để em biết được sự thật...."