Lăng Thiếu Hà nhíu mày, Hà Môn sao?
"Đó không phải là địa bàn của nam gia sao, cậu ấy đến đó để làm gì."
Nam Trân Tâm nhìn ra con đường, ánh mắt muộn phiền.
"Chị Nhạc Ca ở đó."
Nói đến đây, Lăng Thiếu Hà dường như cũng đã hiểu ra đôi chút.
"Cậu ấy chưa từng điên cuồng với người phụ nữ nào như vậy."
Từ khi quen biết cho đến hôm nay, anh chưa từng thấy Nam Trấn Ảnh phải mất bình tĩnh vì một ai. Chỉ có duy nhất một lần đó... Nhạc Ca chạy trốn khỏi Nam Trấn Ảnh, sau khi phát hiện không thấy Nhạc Ca, hắn đã cho người lật tung cả thành phố, đến cả ngõ ngách cũng không chừa, lần đó hắn đã phải dùng đến cả quân đội. Động tĩnh quá lớn, hình phạt hắn phải chịu từ phía trên cũng không hề nhẹ. Cho đến cuối cùng, Nhạc ca cũng đã bị bắt lại, hắn đã quyết định nhốt cô ấy, không thể cho cô ấy rời xa mình dù chỉ một bước. Nhưng những gì hắn làm chỉ càng khiến cho Nhạc ca thêm hận hắn, chán ghét hắn mà thôi.
Yêu không phải là chiếm đoạt, càng không phải là sử dụng vũ lực cưỡng ép. Khi cảm thấy an toàn ở bên cạnh một người, đối phương sẽ buông bỏ cảnh giác, tình cảm đối với cả hai, cũng sẽ trở nên lâu dài gắn bó.
Lăng Thiếu Hà biết được điều đó, thế nên hắn đối với Nam Trân Tâm, chính là cưng chiều vô hạn.
"Đúng thế...anh em đối với chị ấy, quả thực là rất cố chấp."
"Cậu ấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi, chỉ là đối với tình cảm của chính mình thì lại vô cùng mịt mờ."
Nam Trân Tâm càng nghĩ càng thấy bực mình, tay này đập vào bàn tay kia. Khuôn mặt nhăn nhó lại y hệt tờ giấy bị vò.
"Anh em đúng là ngốc nghếch, ngốc chết đi được, anh xem. Đối xử với chị ấy dịu dàng một chút không được, cứ phải lôi lôi kéo kéo, người ta là cành vàng lá ngọc đấy, em nhìn em còn thấy xót thay."
Lăng Thiếu Hà nhìn biểu cảm của cô không tránh khỏi buồn cười, đem ly trà hoa mát lạnh trên tay áp vào má nhỏ của Nam Trân Tâm khiến cô giật mình.
"Thôi nào, đừng tức giận nữa, anh sẽ giúp em trừng trị cậu ta, được chưa?"
"Nhưng mà em..."
"Cậu ta còn dám làm em tức giận, anh sẽ chặt tay cậu ta!"
Nam Trân Tâm bị lời nói của anh chọc cho bật cười."
"Anh mà chặt được tay anh hai em sao, nói cho anh biết, anh ấy không dễ gì đối phó đâu."
Lăng Thiếu Hà làm bộ ngạo nghễ, vênh váo.
"Vậy thì chưa chắc, anh cũng không dễ gì đối phó đâu."
Nam Trân Tâm cầm lấy ly trà hoa từ tay Lăng Thiếu Hà, uống một ngụm rồi đứng lên, bĩu môi.
"Xì, anh có dễ dối phó không em là người rõ nhất đó."
Lăng Thiếu Hà mỉm cười dịu dàng, xoa xoa đầu cô.
"Vậy em nói xem, anh với Nam trấn Ảnh, ai lợi hại hơn?"
Nam Trân Tâm không hề do dự trả lời.
"Đương nhiên là anh trai em rồi!!"
Lăng Thiếu Hà cười bất lực với cô.
"Em không thể nể tình hai chúng ta, suy nghĩ lại một lần sao?"
Cô vừa bước đi vừa nói với anh.
"Không được."
"Sao lại không, anh cảm thấy mình cũng rất lợi hại mà..."
Lăng Thiếu Hà đi theo sau cô, liên tục nói những lời ngu ngốc chọc cô cười. Nam Trân Tâm đập nhẹ vào vai hắn, nói hắn luyên thuyên, nhưng mà kẻ luyên thuyên này đi theo sau cô, lại vô cùng vui vẻ. Nam Trân Tâm bị chọc cho cười. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng mai, chiếu sáng mọi nẻo đường, chỉ là đối với một ngã rẽ kia. Nơi ngã rẽ tối tăm đó của Nhạc Hiểu là không thể.
Nhạc Hiểu từ đầu đến cuối đều chưa từng từ bỏ ý nghĩ phục thù và khiến cho những kẻ mà hắn cho là đáng phải chết.
"Nhạc tổng, đã đến giờ phải đến Uông gia rồi."
Người thư ký đứng đằng sau hắn đột nhiên nói một câu. Nhạc Hiểu nhìn đôi nam nữ bên kia đường cùng nhau cười nói vui vẻ đi hết con đường, cho đến khi hai người đó đã khuất khỏi, hắn mới cất giọng.
"Đã chuẩn bị giấy tờ đầy đủ chưa?"
"Dạ thưa, đã đủ rồi ạ."
Nhạc Hiểu gật đầu.
"Được."
Hăn toan bước đi, bỗng đứng dưới tán cây thùy dương đang rụng lá, bước chân đạp lên những chiếc lá vàng nổi bật, bước chân hắn có chút chần chừ, gió lạnh ùa đến, hắn chỉ cảm thấy như có như không. Cho đến khi đưa ra quyết định phải làm như thế nào. Bản thân cũng không hề cảm thấy thoải mái.
Hắn thở dài một hơi, sự nặng nề mỗi lúc một lớn, gánh nặng trong lòng cũng như đang dần ăn mòn ý chí..càng lúc càng nặng hơn.
________________________________
Khu cấm, hai căn biệt thự đối diện nhau, một bên sáng rực đèn, còn một bên thì lại không.
Lúc này, Uông Thư Vỹ đang ngồi như người mất hồn trên ghế, còn Uông Chính Thành thì đã được đưa lên giường. Đích thân Uông Tịnh Lam lăng bó vết thương trên tay cho hắn ta, và hình như là hắn vẫn còn chưa tỉnh.
Uông Thư Vỹ nhìn những vết máu còn vương trên chiếc váy trắng của mình, cảm giác như đã phạm phải lỗi lầm lớn. Cô không thể ngờ là Uông Chính Thành lại bị ngất đi như thế. Phút giây đó, cô cứ tưởng là hắn đã chết rồi.
Lúc này, đột nhiên cánh của phòng bị thô bạo đẩy ra, Mạc nghiên không hiểu đến từ lúc nào mà đã xông vào phòng.
"Uông Chính Thành!!!Cậu muốn chết rồi có đúng hay không!!!" Hắn quát lên, không để ý rằng trong phòng còn có Uông Tịnh Lam và Uông Thư Thư Vỹ.
Uông Tịnh Lam lườm hắn một cái. "Phiền anh nhỏ giọng lại. Muốn hét thì đi ra ngoài."
Mạc Nghiên bị nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, hắn nhìn Uông Tịnh Lam, giọng bỗng nhỏ nhẹ lại.
"Tôi...tôi xin lỗi...."
Uông Tịnh Lam không thèm để ý đến hắn, vẫn chuyên tâm băng bó vết thương. Sau khi đã làm xong xuôi, Uông tịnh Lam thu dọn đồ rồi đứng dậy, lạnh lùng quay sang nói với Mạc Nghiên.
"Tôi chỉ băng bó tạm thời cho anh ta thôi, gần đứt lìa hai ngón tay, tốt nhất nên vào viện để xử lý, tôi không thuộc khoa chỉnh hình đâu."
"Em nói gì? Đứt lìa hai ngón tay???" Mạc Nghiên trợn tròn hai mắt. Sau đó lại rời ánh nhìn kinh ngạc sang Uông Thư Vỹ.
Con bé này, như thế nào lại có thể cắn đứt tay Uông Chính Thành được. Hắn thực sự không tin những gì mình vừa nghe được.
Uông Tịnh Lam quát hắn.
"Anh im miệng cho tôi, có chuyện gì thì đợi anh ta tỉnh rồi muốn nói gì thì nói, sao cứ phải hét lên thế hả."
Mạc Nghiên nuốt nước bọt, vẻ kinh ngạc vẫn không hề thuyên giảm. Phải biết, Uông Chính Thành được huấn luyện trong môi trường quân đội, xuất thân là lính đặc chủng, sau này mới chuyển đến cục tình báo. Mặc dù hắn đã chuyển ngành từ lâu, nhưng thân thủ thì vẫn còn đó. Mấy chục tên trang bị vũ trang đầy đủ còn khó mà chạm được vào hắn, thế mà lại bị một con bé trói gà chưa chặt cắn cho đứt tay được. Bảo sao hắn không kinh ngạc?
Uông Tịnh Lam thở dài nhìn Mạc Nghiên, áo khoác không mặc, sơ mi đen trên người chảy đầy mồ hôi, mũi giầy còn dính máu. Hai tay áo sắn lên tận khuỷu tay. Không khó để đoán được hắn đang làm gì và vội vàng chạy đến nơi này. Cô không thích những kẻ sống trong thế giới ngầm đó. Đều là con người, vì cớ gì mà lại không thể đường đường chính chính như nhau. Giết người làm việc ác, ngày ngày như vậy. Cho đến bao giờ mới thực sự có được một ngày bình yên đây.
Cô bước đến gần Uông Thư Vỹ, ôm lấy vai cô bé, nhẹ nhàng nói.
"Vết thương của em cũng không nhẹ, đi ra đây, tôi sẽ giúp em băng bó..."
Uông Thư Vỹ hai mắt rưng rưng nhìn Uông Tịnh Lam. Kể cả hai bàn tay khi níu lấy vạt áo của Uông Tịnh Lam cũng run đến lẩy bẩy.
"Anh...anh ấy anh ấy sẽ không chết chứ?"
Lời nói nghẹn ngào của cô bé phát ra khiến cho trái tim Uông Tịnh Lam như nhói lên, trước khi rời đi, cô cũng đã đoán ra chắc chắn Uông Chính Thành sẽ không chịu ngồi yên mà gây chuyện rồi.
Chỉ là cô đã quá xem nhẹ nó. Cứ nghĩ rằng hắn cũng sẽ không quá quắt cho lắn. Nhưng mà lúc này trông Uông Thư Vỹ đã sợ sệt đến mất hồn phách, chính cô cũng không biết bản thân mình phải làm sao nữa.
Cô đành xoa xoa lấy bàn tay của Uông Thư Vỹ, truyền chút hơi ấm cho cô.
"Anh ta không sao, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là sẽ khỏe lại thôi."
Cô bé chớp chớp mắt, những giọt nước mắt vẫn còn chất chứa trên hàng mi, đọng lại như sương đẹp đẽ tuyệt trần
"Thật sao?"
Uông Tịnh Lam cười.
"Thật."
Uông Thư Vỹ lúc này mới dám thở một hơi, cô biết khi đó chính mình đã quá tức giận, nhưng những gì hắn làm với cô là không thể chấp nhận được. Cô chạm ngón tay lên môi, cảm giác tê dại đớn đau vẫn còn đó, không cách nào xua tan đi, kể cả mùi hương của hắn, thứ mùi hương mạnh mẽ đầy mê hoặc vẫn còn quẩn quanh chóp mũi cô, len lỏi trong mái tóc rối loạn của cô như một thứ hương huân xa xỉ đầy quyến rũ.
Sau khi Uông Tịnh Lam đưa Uông Thư Vỹ ra ngoài. Mạc Nghiên hắn ngồi phịch xuống sofa, đưa ly nước trên bàn lên mà uống thẳng một hơi ừng ực. Vốn là đang xử lý mấy tên capo của băng đảng nhà họ Bạc, đến tay còn chưa kịp rửa, nghe được tin Uông Chính Thành hắn bị thương là đã ngay lập tức phóng xe đến, vậy mà lại không ngờ, hắn ta là bị đàn bà hại.
Lúc này, Uông Chính Thành đã tỉnh lại.
Nhích thân mình một chút, đầu hắn có cảm giác đau như búa bổ, nhức nhối vô cùng, mắt có chút đau, còn có, một cảm giác nhói nhói ở bàn tay. Hắn mở mắt nhìn xung quanh, thấy được Mạc Nghiên đang ngồi ngay trên sofa, nhưng có vẻ như hắn không quan tâm lắm, hắn rời ánh mắt, giống như là đang tìm kiếm bóng hình của một ai đó.
Mạc Nghiên đảo mắt qua, chán ghét mỉa mai.
"Hừ, sao cậu không đi chết luôn đi, bị người phụ nữ đó cắn cho như vậy mà còn tìm cô ta? Đúng là thứ không có tiền đồ."
"Uông Thư Vỹ đâu???" Lúc này hắn chỉ quan tâm đến Uông Thư Vỹ đang ở đâu.
Mạc Nghiên xì một tiếng.
"Yên tâm, không chạy được đâu, Tịnh Lam đang xử lý vết thương cho cô ta rồi."
Biết vậy, Uông Chính Thành mới nằm lại xuống giường. Đưa bàn tay đau nhức lên nhìn. Cử động cũng không còn cảm giác nữa.
"Cắn mạnh thêm một chút nữa là cậu từ nay trên giang hồ sẽ có biệt danh mới đấy, Thành tám ngón, sao nào, hay không. Ha ha, lúc đó chắc tôi vui chết mất."