Uông Thư Vỹ điên cuồng vùng vẫy la hét, nhưng đám người đó hoàn toàn không nghe thấy tiếng hét của cô, kể cả khi cổ tay cô đã bị xước và chảy máy vì chiếc gồng gắt. Thì bọn người đó vẫn vô cảm. Sau đó, một người mặc áo trắng đi đến, thô bạo tiêm cho cô một mũi thuốc, tác dụng của thuốc bắt đầu có hiệu quả, Uông Thư Vỹ chẳng mấy chốc liền chìm vào cơn hôn mê sâu.
Bên ngoài căn phòng, Uông Chính Thành nhìn vào bên trong căn phòng qua một lớp cửa kính, gương mặt của hắn vẫn lạnh băng như thế, hoàn toàn không có chút gì gọi là tiếc thương. Bởi hắn dù cho thế nào đi nữa cũng sẽ không xót thương cho cô. Hắn không rõ vì sao bản thân mình lại phải căm ghét cô. Chỉ vì cô không phải là em gái ruột của hắn thôi ư, hay là vì cô đã phạm phải sai lầm gì. Nhưng thật nực cười, những lý do quá mức miễn cưỡng đó của hắn chỉ là thứ suy nghĩ thiển cận và viện cớ đầy vớ vẩn.
Hắn khi đó trong thời khắc sinh tử nhớ đến cô, ngay cả trong cơn hôn mê sâu cũng liên tục gọi tên cô. Lẽ nào là vì sinh hận?
Uông Tịnh Lam đứng ở bên cạnh hắn cũng nhìn vào bên trong, cô đã chứng kiến được cảnh tượng mà Uông Thư Vỹ đã ra sức chống cự đám người đó. Trong thâm tâm, thực lòng cô không hề muốn động tay đến chuyện này. Nếu như không phải là do Mạc Nghiên ép buộc, thì có lẽ cô cũng không muốn có mặt ở đây.
"Đây là cách mà anh đối xử với em gái của mình hay sao?"
Cô chất vấn Uông Chính Thành.
"Đó không phải là việc cô cần quan tâm."
Hắn lạnh lùng nói.
"Tôi là bác sĩ, bất cứ điều gì liên quan đến bệnh nhân tôi đều có quyền can thiệp."
"Vậy cô cho rằng tôi làm như vậy có gì không đúng?"
Uông Tịnh Lam nhíu mày nhìn hắn, cô biết. Uông Chính Thành này và Mạc Nghiên không có khác nhau, bọn hắn đều là những kẻ tàn nhẫn. Cô không phải cũng đã từng nếm qua mùi vị bị đưa lên bàn phẫu thuật một cách miễn cưỡng như vậy rồi ư. Cho đến cuối cùng, cô vẫn không thoát khỏi, vậy mà lúc này. Cô bé tội nghiệp trong kia cũng không ngoại lệ. Uông Chính Thành là anh họ của Uông Tịnh Lam, nhưng Uông Tịnh Lam có thù với Uông gia, vì thế hai người cũng xem như là không thân không thích. Có điều cô bé Uông Thư Vỹ này thì cô đã gặp vài lần khi đến Uông gia.
Mạc Nghiên đã từng nói với cô, nếu như em không muốn nhận, thì tôi sẽ sắp xếp người khác. Uông Tịnh Lam chán ghét hắn, chán ghét những gì mà hắn làm. Ngay cả đối với Uông Thư Vỹ, hai người đó cũng chưa tùng có ý định buông tha. Cô chỉ là một bác sỹ nhỏ nhoi, không đủ sức lực để đối phó với bọn chúng, càng không thể ngăn được bọn chúng.
Thế nên cô đã nhận lời làm chuyện này. Nhưng Mạc Nghiên thì dường như rất ngạc nhiên, hắn không ngờ là cô sẽ đồng ý. Hắn hỏi cô tại sao cô lại đồng ý. Cô không nhìn hắn, càng không xúc cảm quay lưng đi, sau cùng, chỉ để lại một câu.
"Nếu như tôi không đồng ý, vậy thì các người sẽ lại tìm một người khác thay thế tôi, nếu như vậy, có phải cô bé đó sẽ gặp phải nguy hiểm hay không." Cô là bác sĩ, cô không muốn làm những loại chuyện này, nhưng nếu như bỏ mặc cô bé đó, hỏi cô có đành lòng không, cô chắc chắn sẽ không.
Cô nói với Uông Chính Thành.
"Nhưng cô bé mới chỉ có mười chín tuổi...hơn nữa, loại phẫu thuật này là phạm pháp."
"Nhiệm vụ của cô là theo dõi tình trạng của cô ta thật tốt. Đảm bảo sẽ không có rủi ro gì trước khi Thụy lan được làm phẫu thuật. Những chuyện khác, nên ít biết, ít quan tâm đến thì hơn."
Uông Chính Thành nói một câu duy nhất, sau đó quay lưng rời khỏi.
Uông tịnh Lam nhìn theo hắn, ánh mắt buông trên bóng lưng đầy ngạo nghễ kiêu kỳ kia, chợt cảm thấy lạnh lẽo tột cùng. Đều là con người với nhau, hà cớ gì lại phải tàn nhẫn đến thế. Huống gì, Uông Thư Vỹ cũng đã từng là em gái hắn.
Cô không thể hiểu được, bởi vì chính hắn, cũng đâu có hiểu.
_________________
Khi ánh sáng và bóng tối gặp nhau, ranh giới giữa hai khoảnh khắc ấy cũng không còn là chính nó nữa. Công chúa chỉ thuộc về lâu đài, còn lọ lem, sẽ chỉ mãi thuộc về gác bếp. Uông Thư Vỹ đã từng nghĩ rằng mình sẽ không còn là lọ lem nữa, nhưng cho đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là lọ lem.
Thức tỉnh trong căn phòng, nặng nề nâng mi mắt, Uông Thư Vỹ chợt cảm thấy cả người choáng váng và đau đớn. Cô nhìn xung quanh, căn phòng với ánh đèn dịu nhẹ, hương thơm thoang thoảng mùi nến hoa hồng. Chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà chiếu ra những ánh sáng lung linh đẹp đẽ. Trên kệ cổ, có một chiếc máy xoay đĩa đang phát ra những bài nhạc cổ điển êm tai. Thật giống như trong cổ tích.
Cô đưa tay lên day trán, chợt nhận ra vết thương trên tay mình đã được băng bó cẩn thận từ lúc nào.
Khi cô còn đang bần thần chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ bên ngoài, bỗng có một cô gái bước vào.
"Thư Vỹ, em tỉnh rồi sao?"
Uông Thư Vỹ nghe thấy tiếng đó, theo bản năng sợ hãi lùi về một góc. Run rẩy ôm lấy chiếc chăn.
Uông Tịnh Lam nhìn biểu hiện này của Uông Thư Vỹ, xem ra là ban nãy đã bị dọa sợ rồi. Nhìn cô bé tội nghiệp vì sợ hãi mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Trái tim Uông Tịnh Lam như bị bóp nghẹn lại. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn Uông Thư Vỹ, tươi cười.
"Em đừng sợ, tôi là bác sỹ, tôi đến chăm sóc em, tôi sẽ không làm hại em."
Uông Thư Vỹ nhìn cô như xem xét, sau đó vẫn không bỏ xuống phòng bị.
Uông Tịnh Lam thở dài, lấy ra trong túi áo một chiếc dây chuyền hình chữ thập đưa đến trước mặt Uông Thư Vỹ, chậm rãi nói với cô.
"Đây có phải là chiếc dây chuyền của em không."
Uông Thư Vỹ nhìn thấy chiếc dây chuyền của mình, hốt hoảng xông tới giật lấy chiếc giây chuyền. Đây là chiếc dây chuyền mà Mạc Khởi đã tặng cho cô sau khi chiếc cũ mà cô mang đã bị mất, cô luôn đeo nó chưa từng tháo ra. Sao nó lại nằm trong tay cô gái kia.
Uông Tịnh Lam nói với cô.
"Em bình tĩnh, nơi này rất an toàn, những người đó đã đi hết rồi, hiện tại sẽ không ai làm hại em."
Uông Thư Vỹ nắm lấy chiếc dây chuyền trong lòng bàn tay thật chặt. Ngước mặt lên ấm ức.
"Chị là ai? Uông Chính Thành đâu? Tại sao anh ấy lại bắt tôi đến đây? Các người rốt cuộc muốn cái gì?"
"Thư Vỹ...Uống một chút sữa trước đã, em đã cả ngày không ăn gì, sẽ không tốt cho dạ dày."
Mùi sữa nóng thơm ngát bay khắp căn phòng. Uông Thư vỹ hơi nghi ngờ nhìn Uông Tịnh Lam, cô không muốn lại bị lừa. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt của Uông Tịnh Lam, cô lại không thể tìm được một chút ghét bỏ từ đó. Vì đã mệt đến lả người, cô từ từ nhận lấy ly sữa. Uông Tịnh Lam cười với cô. Cô liền buông bỏ cảnh giác mà uông một hơi cạn ly sữa. Vội vàng đến nỗi suýt chút nữa là đã bị bỏng.
"Từ từ thôi, cẩn thận...."
Uông Thư Vỹ uống xong, Uông Tịnh Lam cầm lấy chiếc ly đặt lại trên bàn, đem hộp bông băng đến thay cho cô.
"Nào, em cứ ngồi yên, tôi sẽ giúp em thay thuốc."
Uông Thư Vỹ nghe vậy, cô không hiểu vì lý do gì mà bản thân cũng không phản kháng, ngồi yên trên giường để người khác thay bông băng cho mình.
Thời gian lúc này đã về chiều, mùa đông tối sớm, cảnh vật bên ngoài lạnh lẽo đến đáng sợ, thật may là trong căn phòng này, ánh đèn vàng nạt ấm áp đã sưởi ấm lại một chút trái tim cô. Tiếng nhạc cổ điển vang lên êm ái, cũng khiến cho lòng người trở nên an tĩnh hơn.
"Vết thương trên cổ tay và trên chân em cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương, chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng và dùng thuốc là sẽ khỏi, em yên tâm, cũng sẽ không để lại sẹo đâu."
"Tại sao chị lại giúp tôi? Chị là ai?"Uông Thư Vỹ hỏi.
Uông Tịnh Lam sắp xếp bông băng và thuốc đặt lại vào trong hộp. chỉ cười nhẹ nhàng.
"Tôi là bác sĩ, đương nhiên tôi sẽ giúp em."
"Bác sĩ? Tôi đâu có bệnh tình gì?"
"Em không có bệnh, hôm nay những người đó cũng chỉ là đến làm kiểm tra tổng quát cho em mà thôi, cũng không có gì quan trọng lắm."
"Là anh cả bảo chị làm như vậy?"
"Đúng là Uông Chính Thành có nhờ tôi, nhưng mà tôi giúp em, là vì chúng ta vốn là người một nhà."
"Người một nhà?" Uông Thư Vỹ không hiểu lắm, đôi mắt nhỏ mở tròn nhìn cô.
Uông Tịnh Lam khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Uông Thư Vỹ, nói với cô.
"Em có thể không nhớ, tôi là con gái của Uông Phục, tôi là chị họ của em. Từ nhỏ tôi đã sống với mẹ, sau đó lại đi du học ở nước ngoài, thế nên hai chúng ta chưa từng gặp mặt."
Uông Thư Vỹ nghe cô nó vậy thì vô cùng sửng sốt, chị họ ư? Cô nhìn kỹ lại cô gái trước mặt. Khuôn mặt xinh đẹp và hiền lành, từ cử chỉ cho đến ánh mắt đều vô cùng dịu dàng. Dễ khiến cho người ta có thiện cảm và buông bỏ mọi nghi hoặc.
"Thật ư?"
"Thật."
Nhưng mà...cô cũng không phải là con gái ruột của nhà họ Uông, kể ra, với Uông Tịnh Lam cũng không được gọi là chị em họ. Chỉ là cô không biết, Uông Tịnh Lam so với cô, cũng không phải là không biết điều này. Hơn nữa cô với nhà họ Uông, còn có mối thù không đột trời chung.
"Em nên nghỉ ngơi một chút, đám người đó cũng thật là, chỉ là kiểm tra sức khỏe, lại cưỡng chế thô lỗ như thế."
Cô nhìn vào cổ tay nhỏ nhắn vì quấn đầy bông băng của Uông Thư Vỹ mà cộm lớn lên. Thở dài. "Từ không bệnh cũng thành bệnh rồi."
Sau đó cô đi tới bên cửa sổ buông rèm xuống, cũng tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút.
"Trời sắp tối rồi, gió mùa đông rất độc, em nên tránh ra ngoài, cũng đừng tiếp xúc với khí lạnh. Lát nữa tôi sẽ cho người đem bữa tối lên cho em."
Uông Tịnh Lam nhìn đồng hồ. "Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi." Cô vỗ vỗ lên vai Uông Thư Vỹ, "Ngày mai tôi sẽ đến xem vết thương cho em. Em nhớ phải chú ý vết thương một chút. Nếu không em mà bị gì, tôi sẽ rất buồn đó."
Uông Tịnh Lam nói xong liền đi khỏi.
Uông Thư Vỹ ngồi trên giường, căn phòng lại trở về sự lặng im vốn có của nó, ngay cả cô cũng lặng im như bức tượng. Nhìn chiếc dây chuyền bạc bảo ngọc chữ thập trên tay, nước mắt cô không biết như thế nào lại rơi xuống, cô cố nén lại cảm xúc của mình, nhưng cô càng cố lại càng không thể. Cô vốn nghĩ mình sau khi rời khỏi Uông gia thì sẽ có một cuộc sống bình thường rồi. Chỉ là không ngờ cho đến cuối cùng. Cô vẫn không thể có được hạnh phúc.
Lúc này, Uông Tịnh Lam đi đến cầu thang, lại gặp phải Uông Chính Thành đi lên.
"Cô bé còn đang sợ hãi, anh định làm gì nữa."
Uông Chính Thành khựng lại bước chân. Sợ hãi? Cô ta sợ hãi.