“Ta phải làm gì bây giờ? Có đường thoát không ba? Ba có biết giải pháp nào?”
Đối Hữu Lễ nhăn trán suy nghĩ.
“Có lẽ có. Dĩ nhiên ba muốn che chở các con. Ba biết ba đã gây ra những món nợ nào. Ba sẽ đối mặt với gã em trai đó. Ba sẽ làm điều đó.”
“Vậy là ba đang chờ hắn tới?” - Đối Hữu Tân hỏi.
“Đúng vậy!”
“Hắn là kẻ giết người?”
Đối Hữu Lễ cúi đầu: “Không. Kẻ giết người là những con rối của hắn.”
Đối Hữu Toàn bật cười ngắn: “Những con rối chết làm bằng da cừu ấy à?”
“Chúng không chết. Chúng sống.”
“Sao?” - Đối Hữu Tình thét lên.
“Đúng, chúng sống, bởi vì gã em trai của ta đã học thành tài phù thủy. Gã đã chuyện trò với những vị thần hung ác và xin được họ truyền sức mạnh cho hắn. Hắn có thể biến con rối thành những quái vật giết người. Hắn có thể ra lệnh cho những hình rối chuyển động độc lập, biến thành những cái bóng. Chúng chuyển động hoàn toàn im lặng. Đó là sự thật, các con phải tin ta!”
“Không thể nào!” - Đối Hữu Tân thì thào.
“Nhưng đó là sự thật.” - Đối Hữu Lễ gật đầu.
“Bây giờ các con đã biết câu chuyện và nguyên nhân. Mối thù giữa hai chúng ta bây giờ đổ lên đầu các con. Đối Cảnh Thiên không bao giờ tha thứ cho ta cái tội đã dám không nghe lời hắn, đã dám phản kháng và xua đuổi hắn khỏi dòng họ.”
“Từng đó lỗi lầm đủ cho hắn giết người sao?”
“Đúng, Hữu Tình, từng đó đối với hắn là đủ rồi, bởi Đối Cảnh Thiên là con người có bản tính độc ác. Linh hồn hắn nằm gọn trong tay những vị thần hung ác, bởi chúng mới chính là nguồn gốc của những vở kịch cổ được sân khấu rối trình diễn lại. Mối quan hệ đó có một cái tên, nó chính là đạo Ma Tử.”
“Hắn sẽ tới đây?” - Đối Hữu Toàn hỏi.
“Đúng!”
“Rồi điều gì sẽ xảy ra?”
“Hắn sẽ tìm cách giết cả gia đình ta. Hắn muốn để lại một bể máu. Hắn và những kẻ tay chân của hắn.”
Ba người con chưa thể hiểu ngay những lời kể trực diện và gay gắt của người cha. Đây là một tình huống hoàn toàn mới. Mà suy cho cùng, cả quê hương cũng đã trở thành xa lạ đối với họ. Họ chỉ biết vùng đất ấy qua những chuyến về thăm ngắn ngày hoặc qua lời kể chuyện của người lớn. Thay vào đó, họ bị cuốn vào cuộc sống hối hả của một thành phố lớn, nơi có thể được coi là cái chảo phù thủy của mọi sắc thái tình cảm và lý trí. Chính trong mấy năm trở lại đây, Thượng Thanh đã giành lại được vị trí đi đầu thời trang của các thành phố miền bắc.
Đối Hữu Tình nhìn cha cô, trong khi hai người anh bối rối cúi xuống.
“Chúng con có thể giúp đỡ ba bằng cách nào?” - Cô hỏi thẳng.
Người đàn ông mỉm cười nhìn con gái: “Cha cám ơn con. Nhưng có lẽ việc này cha phải làm một mình.”
“Sao kia?”
“Nó là món nợ của cha. Do bản thân cha gây ra. Món canh này cha sẽ uống cạn, một mình. Đơn giản thế thôi.”
Đối Hữu Tân ngẩng đầu lên. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Hiện thời chàng trai vẫn còn giữ được bình tĩnh. Câu hỏi chỉ là anh còn tự kiềm chế được bao lâu nữa.
“Bao giờ thì hắn tới?”
Đối Hữu Lễ nhún vai: “Ba đoán là tối hay đêm nay. Chắc chắn trong màn đêm. Bởi màn đêm che chở cho hắn.”
“Ta sẽ trang bị vũ khí chờ hắn tới!” - Đối Hữu Toàn nói, giọng cương quyết. - “Đúng, ta sẽ trang bị vũ khí và cho hắn biết tay. Phải hợp sức lại và cho hắn thấy chúng ta là một gia đình không kẻ nào chia rẽ nổi. Ta sẽ bảo vệ lẫn nhau, chỉ đó mới là điều có giá trị.”
Đối Hữu Lễ lắc đầu.
“Không ích chi đâu con, tin ba đi. Cách này không được.”
“Thế thì cách nào?”
“Ba sẽ đi một mình. Ba sẽ thuyết phục hắn chỉ trả thù mình ba. Ba là kẻ gây ra mọi chuyện. Ba phải nói với hắn rằng các con chẳng hề dính dáng tới chuyện này.”
Da Đối Hữu Tình tái nhợt.
“Ba... ba tình nguyện đi vào chỗ chết?”
“Không đâu, con gái ạ, không phải thế. Món nợ này chính ba phải trả.”
Ba anh em nhìn nhau. Tất cả bọn họ đều biết người cha sẽ không từ bỏ ý định của ông.
“Ba có vũ khí không?” - Đối Hữu Tân thì thầm.
“Ba không cần vũ khí.”
“Vậy ra ba để hắn làm thịt ba?”
“Ba sẽ nói chuyện với hắn. Ba phải tìm cách thuyết phục hắn. Thế thôi!”
“Sẽ chẳng ích gì đâu.”
“Có đấy, sẽ có ích cho các con.” - Đối Hữu Lễ đưa mắt nhìn từng đứa con, như thể đây là lần cuối ông gặp chúng. - “Các con đã sống trong căn hộ này của ba rất lâu rồi. Ba không thể hứa hẹn điều gì. Ba cũng không biết liệu các con có trốn thoát bàn tay hắn hay không. Nhưng các con nên đi ngay đi. Có thể các con sẽ tìm được nơi trú ẩn. Ở đâu đó, nơi hắn chẳng dễ dàng tìm được các con. Được không?”
“Con cũng không biết.” - Đối Hữu Tân lẩm bẩm. - “Chúng con không muốn bỏ mặc ba trong tai họa. Con không biết hai người kia nghĩ sao, nhưng con không muốn. Con nghĩ là Hữu Toàn với Hữu Tình cũng sẽ nghĩ giống con, đúng không?”
Đối Hữu Tình và Đối Hữu Toàn gật đầu. Khuôn mặt và ánh mắt họ lộ vẻ cương quyết. Họ sẽ không đầu hàng, họ sẽ chiến đấu bảo vệ mạng sống của mình. Chắc chắn thế.
“Không thể để nhà khu A thành bẫy Thần Chết.” - Đối Hữu Tình nói. - “Khu nhà A sẽ vẫn là nơi sinh sống. Ba hiểu không?” - Cô gái đứng dậy, đi về phía Đối Hữu Lễ. Cô phải được chạm vào người cha cô. Ngay lúc này.
Đối Hữu Lễ Đối nhìn những giọt lệ trong mắt con. Vất vả lắm ông mới nén được cơn khóc.
Đối Hữu Tình thì thầm sát vào tai cha: “Hắn sẽ không giết được chúng ta. Không, hắn sẽ không giết được.”
Đối Hữu Lễ không trả lời. Ông im lặng ôm chặt con gái vào lòng.
Hai chàng trai đứng dậy. Trông họ có phần bối rối khi nói với nhau. Hầu như họ vẫn chưa tin nổi những gì người cha vừa kể.
Khi Đối Hữu Tình ngẩng lên từ lòng cha, cô nghe tiếng Đối Hữu Tân nói.
“Ta sẽ chiến đấu. Không thể chạy trốn những bóng ma đó. Ba cứ tin ở chúng con. Khi hoạn nạn mới biết thế nào là gia đình.” - Anh hắng giọng. - “Cả con cũng rất thương ba, nhưng bây giờ là lúc phải suy nghĩ tỉnh táo, phải tìm cách bẫy được hắn.”
Đối Hữu Tình hiểu ra. Cô tiến lên trước mặt hai anh trai.
“Nghe thì hay đấy.” - Cô thì thào. - “Nhưng ta phải làm như thế nào?”
“Không để ba đi một mình được!” Đối Hữu Toàn đề nghị.
Anh trai anh gật đầu.
“Thế còn em?” - Đối Hữu Tình hỏi.
“Em cũng ở cạnh đó.” - Đối Hữu Tân đáp. Anh quay sang phía người cha lúc đó đang giơ tay gạt nước mắt. - “Ba giải thích cho chúng con biết việc có thể xảy ra chi tiết như thế nào.”
Đối Hữu Lễ gật đầu.
“Có, ba có thể nói. Chúng ta sẽ không nghe thấy tiếng hắn, mà cũng không nghe thấy tiếng những con rối. Những cái bóng đó giết người không một tiếng động, các con hiểu không?”
“Không hiểu hết!” - Cả ba thú nhận.
Đối Hữu Lễ hắng giọng.
“Bọn rối sẽ biến thành những bóng đen và chuyển động độc lập, nhưng chúng vẫn chịu sự điều khiển của Đối Cảnh Thiên. Hắn có thể dẫn đường cho chúng, ra lệnh cho chúng đi tới đâu. Khi tấn công, chúng hóa thành những thực thể sống trong một thời gian ngắn. Chúng chỉ chém hay đâm trong khoảng thời gian đó.”
Cả ba anh em im lặng như vừa trúng đạn. Họ phải xử lý thông tin này đã. Ai cũng nghĩ về lý thuyết bóng đen, ai cũng biết bóng đen không phát ra tiếng động. Thời điểm họ nhìn thấy chúng rất có thể đã là quá muộn.
Đối Hữu Tình cất tiếng đầu tiên.
“Không có Sức Mạnh Đen đối chọi nào sao ba?” - Cô gái thì thào.
“Có lẽ có.” - Đối Hữu Lễ thú nhận. - “Nhưng ba không biết rõ nó. Lẽ ra ba phải quan tâm đến nó sớm hơn. Giờ thì ba bị đuối sức. Việc tái tạo lại Sức Mạnh Đen này cũng đòi hỏi thời gian. Ta phải tìm cách thương thuyết với Đối Cảnh Thiên. Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta. Dùng từ ngữ...”
Chuông điện thoại bất chợt réo lên. Âm thanh gay gắt khiến cả bốn người trong phòng giật nảy mình. Họ nhìn nhau một thoáng, rồi cô con gái hỏi: “Phải hắn không?”
“Để ba xem.” - Đối Hữu Lễ từ từ xoay người. Tim ông đập dồn khi bàn tay ông với lấy ống nghe và chầm chậm đưa nó lên cao. Đối Hữu Lễ hắng giọng, không nói nổi tên mình, kẻ ở phía bên kia nhanh hơn.
“Mày biết tao là ai rồi chứ?”
“Dĩ nhiên!” - Đối Hữu Lễ khàn khàn đáp. Ông bực tức với sự mềm yếu của bản thân, nhưng không làm gì nổi.
Đối Cảnh Thiên cười.
“Chúng nó đang đợi bọn mày rồi đấy.” - Hắn thích thú thì thào. - “Phải, chúng nó đang chờ tới phút trả thù. Chúng sẽ giết tới đứa cuối cùng. Máu sẽ chảy, máu của chúng mày...”
“Ai đang chờ?”
“Đừng giả vờ! Mày biết chúng nó mà, biết cả hai đứa. Ma Tử Đen và Người Song Đao. Trong chuyện cổ tích và các vở kịch, bao giờ chúng nó cũng đe dọa bọn người tự xưng là người tốt sợ chết khiếp, sau đó mới giết. Chúng nó cũng sẽ khiến bọn mày phát khiếp, rồi giết chết bọn mày. Đơn giản thế thôi. Mày nghe rõ chưa?”
“Có, tôi hiểu ý chú. Nhưng tôi muốn hỏi, liệu hai ta có thể nói lại mọi chuyện một lần nữa không, Đối Cảnh Thiên? Tôi muốn...”
“Không, không chuyện trò gì hết. Đây là lúc hành động. Hãy nhớ xem mày đã phạm tội gì, nhớ xem mày đã chống đối tao...”
“Chú đã xử sự không tốt. Bản thân chú cũng biết thế.”
Đối Cảnh Thiên cười giễu cợt: “Tốt hay xấu là tùy quan niệm mỗi người. Tao cho là tao tốt. Mày thích nói gì thì cũng mặc mày. Tao không thay đổi ý kiến.”
Đối Hữu Lễ cân nhắc một thoáng, rồi ông nói: “Thôi được, tôi hiểu là không thể thuyết phục chú thay đổi ý kiến. Nhưng liệu chú có thể tha cho các con tôi được không? Tôi sẽ nộp thân cho chú. Chỉ hai chúng ta, được không? Chú và tôi.”