Tiểu Chu chối từ: “Hảo ý này tiểu nhân xin tâm lĩnh. Có lẽ đấy là số phận đã đặt để cho tiểu nhân.”
Đột nhiên, Hoa Cúc dừng lại: “Đến nơi rồi. Đây là Vương gia trang. Nói đúng hơn thì Vương gia trang cách đây hơn nửa tháng trước.”
Cảnh hoang tàn trước mặt làm cho Tiểu Chu thật sự ngỡ ngàng, không cần giả vờ: “Vương gia trang đã như thế này những nửa tháng rồi sao?”
Hoa Cúc hết cả nghi ngờ Tiểu Chu: “Không sai, ta nghe nói nửa tháng trước chỉ vỏn vẹn trong một ngày, toàn bộ Vương gia trang hơn ba mươi người đều chịu chung số phận, từ Trang chủ là Vương Vân Ngụy cho đến từng gia nhân một.”
Tiểu Chu buột miệng: “Tất cả đều chết, không một ai thoát ư?”
“Không hề. Và nếu không có một vài người từ tâm, có lẽ tất cả đều lâm cảnh chết mà không được chôn cất, thây phơi trắng đồng nội.”
Tiểu Chu rùng mình: “Đúng là một thảm cảnh, chỉ cần nghe không thôi là cũng đủ ghê rợn khắp người. Chết toàn gia, kẻ nào nhẫn tâm gây ra cảnh diệt tuyệt nhân tính này?”
Hoa Cúc tình cờ thổ lộ: “Đã bảo không một ai sống sót, làm sao biết kẻ nào là hung thủ. Huống chi cái chết mỗi người mỗi khác, dù muốn qua đó để truy ra hung thủ cũng không dễ dàng.”
Tiểu Chu động tâm: “Họ chết như thế nào?”
Hoa Cúc trả lời: “Có người chết vì độc, có người chết vì loạn đao loạn kiếm. Đều là những cái chết không thể đối chứng.”
Đoạn Hoa Cúc lại đưa Tiểu Chu đi: “Bãi lầy, nơi bọn ta phát hiện ngươi còn phải đi một quãng nữa mới đến. Ta hy vọng sẽ kịp đưa ngươi đến đó trước khi trời tối.”
Hoa Cúc lao đi, sau đó thì dừng chân ở một khu vực hoang vu và rộng mênh mông: “Đấy là nơi chúng ta đã tìm thấy ngươi.”
Tiểu Chu gượng cười: “Thật khó tin là tiểu nhân bỗng dưng hiện hữu ở đây. Mà thôi, đã đưa đến là được rồi, Hoa Cúc tỷ có thể quay về. Tiểu nhân có thể tự lo liệu.”
Hoa Cúc lạnh giọng: “Dẫu sao ta cũng phải chỉ điểm cho ngươi cách vận công. Vì đó là chủ ý của tiểu thư, mong giúp ngươi mau sớm tự mình đi lại.”
Tiểu Chu cảm kích: “Thật là phiền Hoa Cúc tỷ. Đại ân này tiểu nhân e khó có cơ hội báo đáp.”
Hoa Cúc đặt Tiểu Chu ngồi xuống, cho dựa lưng vào một thân cây: “Ta không cần ngươi báo đáp. Chỉ mong ngươi mau chóng lĩnh hội những gì ta sắp chỉ điểm, đừng phụ lòng ta quan tâm.”
Muốn truyền thụ tâm pháp cho một người chưa từng am hiểu gì về võ học, lẽ đương nhiên Hoa Cúc phải giảng giải nhiều về những điều mà người muốn luyện tối thiểu phải cần biết. Đó là điều hết sức khó khăn cho Tiểu Chu, vì hắn phải giả vờ nghe, sau đó lại phải giả vờ hỏi những điều mà kỳ thực hắn đều đã am hiểu.
Vì thế, Tiểu Chu nghe thì cứ nghe nhưng trong lòng thì phập phồng lo sợ và thầm tính xem sau khi nghe Hoa Cúc nói xong, điều gì nên hỏi điều gì không nên, đồng thời phải tỏ thái độ ra sao để Hoa Cúc không thể nghi ngờ.