“Tiêu Mông mãn nguyện.” - Phong Tiểu Mạn bảo Trương Anh Hào. - “Anh đúng là người như anh nói, và vào nửa đêm thứ năm anh đang ở xa hơn bốn trăm dặm. Điều đó đã được khẳng định. Ông ấy đã gọi cho bác sĩ pháp y vì có thể ông ta có ý kiến mới về thời điểm nạn nhân chết, nhưng không, nửa đêm vẫn là thời điểm chính xác.”
Trương Anh Hào lắc đầu, Tiêu Mông là một tay rất cẩn trọng.
“Thế còn người chết?” - Trương Anh Hào hỏi. - “Cô đã kiểm tra lại các dấu vân tay của ông ta chưa?”
Phong Tiểu Mạn đang tập trung vượt một chiếc xe tải của nông trang. Chiếc xe đầu tiên hai người Trương Anh Hào trông thấy trong suốt mười lăm phút. Rồi nữ cảnh sát nhìn qua và gật đầu.
“Tiêu Mông nói với tôi rằng anh muốn tôi làm điều đó.” - Cô ta nói. - “Nhưng tại sao chứ?”
“Bởi những dấu vân tay nhận được phản hồi không khớp một cách quá chóng vánh.” - Trương Anh Hào nói.
“Quá nhanh hả?” - Phong Tiểu Mạn hỏi lại.
“Cô đã nói rằng có hệ thống hình kim tự tháp, đúng chứ?” - Trương Anh Hào nói. - “Tốp mười trên cùng, rồi tới tốp một trăm, rồi một ngàn, từ trên xuống dưới, phải không?”
Nữ cảnh sát một lần nữa gật đầu.
“Vậy hãy lấy tôi làm ví dụ.” - Trương Anh Hào nói. - “Tôi có trong cơ sở dữ liệu, nhưng nằm ở phần rất thấp của kim tự tháp. Cô vừa nói rằng phải mất mười bốn tiếng máy tính mới dò tới tôi, đúng không?”
“Đúng.” - Phong Tiểu Mạn đáp. - “Tôi đã gửi các dấu vân tay của anh đi tầm 12 giờ 30, giờ ăn trưa, và tìm được các dấu vân tay trùng khớp trong cơ sở dữ liệu lúc 2 giờ 30 sáng.”
“Được rồi.” - Trương Anh Hào nói. - “Mười bốn tiếng. Như vậy là nếu mất mười bốn giờ để xuống tới gần đáy kim tự tháp thì phải mất hơn mười bốn giờ để đi xuống tận đáy. Như thế mới lôgic, phải không?”
“Phải.” - Phong Tiểu Mạn trả lời.
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông kia?” - Trương Anh Hào đặt câu hỏi. - “Thi thể được tìm thấy lúc tám giờ, vậy dấu vân tay gửi đi lúc nào? Sớm nhất cũng phải 8 giờ 30. Nhưng khi nói chuyện với tôi lúc 2 giờ 30, Liệu Tận Uông đã bảo với tôi rằng trong hồ sơ không có thông tin trùng khớp. Tôi vẫn nhớ thời điểm đó, bởi khi ấy tôi nhìn đồng hồ. Như thế là chỉ có sáu tiếng. Nếu phải mất mười bốn giờ để thấy rằng thông tin của tôi có trong cơ sở dữ liệu, thì làm thế nào mà chỉ mất có sáu giờ đã nói được rằng thông tin của người đàn ông ấy không có ở đó?”
“Chúa ơi.” - Phong Tiểu Mạn thốt lên. - “Anh nói đúng. Chắc chắn Liệu Tận Uông đã làm hỏng mất. Tiêu Mông lấy dấu vân tay, còn Liệu Tận Uông gửi đi. Chắc chắn anh ta đã làm mờ hình ảnh vân tay lúc quét trên máy rồi. Việc đó phải làm cẩn thận, nếu không hình ảnh truyền đi sẽ không nét. Nếu hình ảnh quét không nét, cơ sở dữ liệu sẽ cố gắng phân tích rồi phản hồi là không đọc được. Liệu Tận Uông hẳn đã nghĩ rằng như thế nghĩa là không có thông tin trùng khớp. Các mã cũng tương tự. Dù gì thì việc đầu tiên là tôi phải gửi lại chúng. Chúng ta sẽ biết sớm thôi.”
Hai người Trương Anh Hào chạy về phía đông, Phong Tiểu Mạn bảo Trương Anh Hào rằng cô đã thúc Tiêu Mông đưa Trương Anh Hào ra khỏi Axy ngay chiều qua. Tiêu Mông hầm hừ song vẫn đồng ý, nhưng có một rắc rối. Họ phải đợi đến tận hôm nay bởi chiều qua Axy vừa mới đóng cửa. Họ nói với Tiêu Mông rằng có sự cố trong một phòng tắm. Một phạm nhân chết, một bị mất một mắt, một vụ nổi loạn thực sự đã nổ ra, các băng da đen và da trắng xung đột với nhau.
Trương Anh Hào chỉ ngồi cạnh Phong Tiểu Mạn quan sát đường chân trời đang gần lại. Trương Anh Hào đã giết một tên và khiến một tên khác bị mù. Bây giờ Trương Anh Hào phải đối mặt với những cảm xúc của mình. Nhưng Trương Anh Hào không cảm thấy gì nhiều, thực ra là không gì hết. Không tội lỗi, không ân hận, chẳng gì hết. Trương Anh Hào cảm thấy như đã đuổi hai con gián khắp nhà tắm rồi dẫm bẹp chúng. Nhưng ít nhất thì gián cũng là một dạng sinh vật tiến hóa có tư duy. Đám Huynh đệ Yoo trong nhà tắm ấy còn tệ hơn loài sâu bọ kia. Trương Anh Hào đã đá vào họng một tên, gã ta chết ngạt vì thanh quản bị giập. Hừm, thật kinh tởm. Nhưng tại gã ta gây sự trước, đúng không? Tấn công Trương Anh Hào cũng như đẩy cánh cửa cấm ra. Điều chờ đợi phía bên kia cánh cửa là rắc rối dành cho gã ta, rủi ro của gã ta. Nếu không thích thì gã ta đừng có mà đẩy cánh cửa chết tiệt ấy ra. Trương Anh Hào nhún vai quên đi chuyện đó, rồi nhìn sang Phong Tiểu Mạn.
“Cảm ơn cô.” - Trương Anh Hào nói. - “Thực tâm tôi đấy. Cô đã phải vất vả để tôi được ra.”
Nữ cảnh sát xua lời cảm ơn của Trương Anh Hào đi bằng hành động đỏ mặt và một cử chỉ nhỏ rồi tiếp tục lái xe. Trương Anh Hào bắt đầu thấy rất thích cô cảnh sát này. Nhưng nó không đủ ngăn Trương Anh Hào cuốn gói khỏi Vũ Thiên càng sớm càng tốt. Có lẽ Trương Anh Hào chỉ ở lại chừng một, hai giờ và nhờ cô chở tới một bến xe khách ở đâu đó.
“Tôi muốn mời cô ăn trưa.” - Trương Anh Hào nói. - “Kiểu như lời cảm ơn ấy.”
Phong Tiểu Mạn nghĩ trong thời gian đi hết một phần tư cây số rồi nở một nụ cười với Trương Anh Hào.
“Được thôi.” - Cô ta nói.
Nữ sĩ quan ngoặt tay lái sang phải, rẽ vào tỉnh lộ và tăng ga chạy về phía nam Vũ Thiên, chạy xe qua tiệm ăn mới sáng sủa của Dâu Tây và hướng về phía trung tâm thị trấn.
Trương Anh Hào nhờ Phong Tiểu Mạn vào đồn lấy hộ chiếc túi đựng tư trang có tiền trong đó. Rồi hai người Trương Anh Hào tiếp tục chạy xe và nữ cảnh sát thả Trương Anh Hào xuống trung tâm thị trấn, Trương Anh Hào thống nhất sẽ gặp cô ở đồn sau vài giờ. Trương Anh Hào đứng trên vỉa hè, trong cái nóng gay gắt của buổi sáng chủ nhật, vẫy tay chào Phong Tiểu Mạn.
Trương Anh Hào cảm thấy khá hơn nhiều. Trương Anh Hào đã vận động trở lại. Trương Anh Hào sẽ xác minh câu chuyện về Khang Mù và đưa Phong Tiểu Mạn đi ăn trưa, rồi biến khỏi Vũ Thiên, không bao giờ trở lại.
Thế nên Trương Anh Hào dành chút thời gian lang thang ngó nghiêng quanh thành phố, làm những việc lẽ ra nên làm chiều thứ sáu vừa rồi.
Nơi này thực ra chẳng có gì nhiều. Tỉnh lộ lâu đời chạy thẳng từ bắc về nam, đoạn dài chừng bốn dãy nhà được gọi là Phố Chính. Bốn dãy nhà này có các văn phòng và cửa hiệu nhỏ nằm hai bên đường, được chia tách bởi những con ngõ nhỏ chạy vòng về phía sau các tòa nhà. Trương Anh Hào thấy một hiệu tạp hóa nhỏ, một cửa hàng cắt tóc, một cửa hàng thiết bị, một phòng khám, một văn phòng luật sư và một phòng khám nha khoa. Ở phía sau các tòa nhà thương mại là khu đất công viên có hàng rào cọc nhọn màu trắng và cây cảnh.
Trên phố, các cửa hiệu và văn phòng có mái hiên chìa ra vỉa hè. Trên vỉa hè đặt các ghế dài nhưng chẳng có ai ngồi.
Toàn bộ nơi này không có người. Sáng chủ nhật, ở nơi rất xa xôi. Phố Chính chạy về phía bắc, thẳng như kẻ chỉ, qua vài trăm mét công viên nữa là tới đồn cảnh sát và đồn chữa cháy, còn quá nửa dặm nữa là tiệm ăn Dâu Tây. Quá tiệm Dâu Tây vài dặm là lối rẽ về phía tây tới nhà tù Axy. Ở phía bắc ngã rẽ ấy, dọc mười bốn dặm tỉnh lộ tính từ nơi Trương Anh Hào đang đứng lên tới điểm giao cắt với quốc lộ thì chỉ có mỗi khu nhà kho, ngoài ra không còn gì nữa.
Ở mạn nam thị trấn, Trương Anh Hào thấy một bãi cỏ nhỏ có một bức tượng đồng và con phố có nhiều nhà dân chạy về phía tây. Trương Anh Hào dạo bước về phía đó thì trông thấy một tấm biển màu xanh kín đáo ghi dòng chữ: Dreammer Valiz. Đó là phố nhà Lộ Tri Thức. Trương Anh Hào không thấy được cả đoạn đường đi xuống đó vì ngay gần đấy nó uốn sang trái rồi lượn sang phải quanh một bãi cỏ rộng, trên đó có nhà thờ lớn bằng gỗ sơn trắng. Bao quanh nhà thờ là những cây anh đào, bao quanh bãi cỏ là những chiếc xe hơi sạch bong sơn màu dịu đậu thành hàng ngay ngắn. Trương Anh Hào nghe văng vẳng tiếng organ hòa cùng tiếng hát.
Trên bãi cỏ là tượng một người tên Loren Cpi, người đã làm việc gì đó khoảng một trăm năm trước. Chênh chếch Dreammer Valiz ở bên kia bãi cỏ là một con phố có nhiều nhà dân khác, chạy về phía đông, với một cửa hàng tiện ích đứng đơn độc ở góc phố. Và chỉ có thế. Một thị trấn không có gì nhiều, không có nhiều chuyện diễn ra. Trương Anh Hào mất không tới ba mươi phút để ngó qua hết mọi thứ mà nơi này có thể trưng ra cho hắn xem.
Nhưng đây là thị trấn ít khiếm khuyết nhất mà Trương Anh Hào từng thấy. Thật ngạc nhiên. Mọi tòa nhà đều mới tinh hoặc mới được tân trang. Đường sá phẳng lì như mặt kính, vỉa hè bằng phẳng và sạch sẽ. Không ổ gà, không kẽ nứt, không chướng ngại trên đường. Những văn phòng và cửa hiệu nhỏ trông như thể được sơn lại hằng tuần. Những bãi cỏ và cây cảnh đều được cắt tỉa đến mức hoàn hảo. Bức tượng đồng của ông già Loren Cpi trông như được ai đó liếm sạch bóng vào mọi buổi sáng. Lớp sơn của nhà thờ sáng tới nhức mắt. Cờ tung bay khắp nơi, lấp lánh ánh trắng, rực rỡ màu đỏ và xanh dưới nắng. Toàn bộ nơi này sạch sẽ đến mức khiến ta dạo quanh mà bụng cứ lo ngay ngáy vì sợ để lại vết chân bẩn ở đâu đó